Đoàn trưởng Lã  vui mừng khi  thấy giọng  của Viên Dã: “Thằng nhóc ,  giỏi thật đấy, động tác giống như một con mèo,   lúc nào    thấy gì cả.”
Viên Dã: “Đoàn trưởng Lã,   xin nghỉ phép.”
Đoàn trưởng Lã: “Chốt của chúng    phá ?”
Viên Dã thả thanh sắt mỏng  tay ông .
Đoàn trưởng Lã lập tức bật dậy kiểm tra cánh cửa, cửa của ông   một cái đinh cài then cửa, cái bu lông   móc trực tiếp,  thể mở từ bên ngoài mà   hỏng để mở .
Ông  ngạc nhiên  Viên Dã, “Thằng nhóc ,  học  vài ngày,  cơ quan đều  ?”
Viên Dã: “Bộ đội dạy .”
Đoàn trưởng Lã càng thêm vui mừng: “Ồ, xem  năm nay ông Lã  nhất định mặt mày rạng rỡ . Nhóc con, khi     tranh giành   nở mày nở mặt cho thật .”
Viên Dã: “Bảo đảm  thành nhiệm vụ!”
Đoàn trưởng Lã: “Ừ, bao nhiêu ngày?”
Viên Dã: “Một ngày, chuyển thêm một ngày nữa.” Kế tiếp   một ngày nghỉ ngơi.
Đoàn trưởng Lã phê duyệt, thậm chí còn cho  mượn xe jeep: “Tàu hoả chạy chậm.”
Viên Dã cầm lấy chìa khóa: “Cảm ơn đoàn trưởng Lã.”
Chiếc xe jeep mà  đèo Khương Vân   trả  cho   , nếu như Khương Vân  ở trong thành phố,      rời khỏi doanh trại, tự nhiên cũng  cần xe jeep.
Anh tạm biệt đoàn trưởng Lã, đoàn trưởng Lã cũng dặn dò: “Mang theo giấy tờ tùy . Nếu ai  bắt nạt  thì   tên  , trong phạm vị quân khu của chúng  tên của   dễ dùng. Được , nhớ mang theo bản đồ, đừng  hướng ngược !”
Một  tân binh xác định phương hướng  kém, đặc biệt nếu họ  đường  ban đêm,  nghĩ rằng họ  thể đến đích một .
Viên Dã nở một nụ ,  cô ở phía   rada chỉ đường,  sẽ  bao giờ sai.
Từ thành phố lái xe  cần  trong huyện,  thể trực tiếp  đường vòng từ núi Thanh Liên, tuy rằng đường núi hiểm trở nhưng kỹ năng lái xe của  tất nhiên  sợ. Giữa đêm khuya xe jeep lao qua những ngọn núi như một con quái thú, và  vòng  khỏi núi Thanh Liên từ bây giờ nó sẽ lái trực tiếp  con đường nông thôn của xã.
Lúc rạng sáng,   đến ngọn đồi phía  của lữ đoàn Hồng Phong.
Một, hai giờ là lúc buồn ngủ nhất của một , cô đang ngủ  say,    thôn đánh thức cô dậy mà   xe đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-243.html.]
Khi  mai  sáng dần,  hơn ba giờ,  lái xe  thôn, đậu  bãi chăn thả gia súc.
Anh  thể trèo qua tường , hoặc  thể trực tiếp mở then cửa nhưng     cô sợ, vì    quanh nhà và gõ cửa sổ phía .
Gõ  thứ ba, Khương Vân tỉnh ,  thấy tiếng của Viên Dã truyền tới từ cửa sổ , cô kinh ngạc: “Viên Dã?”
Viên Dã: “Anh trèo qua tường  , em mở cửa cho .”
Vừa ngạc nhiên  vui mừng, Khương Vân nhanh chóng mặc quần áo  xuống đất,  mở cửa   ôm  trong một vòng tay nóng bỏng.
Bàn tay to của  ôm   gáy cô, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô. Dường như tất cả những nhớ nhung và lo lắng của  đều dồn hết  nụ hôn ,  nhanh nhưng  nhẹ nhàng còn mang theo sự bá đạo chỉ   mới .
Thật lâu ,  buông cô , trực tiếp bế cô trở về phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Vân trở nên căng thẳng, “Có mệt ? Về phòng ngủ thật ngon .”
Viên Dã: “Anh sẽ ngủ bên cạnh em,  hứa sẽ ngoan ngoãn.”
Sau khi đặt Khương Vân lên giường,   rửa tay và mặt mới lên giường,  đó   dựa  lưng Khương Vân ôm cô  lòng.
Lúc đầu Khương Vân  lo lắng, nhưng cam đoan của  từ  đến nay đều hữu hiệu, chỉ cần ôm cô sẽ   gì. Anh luôn cho cô cảm giác an , để cô  bao giờ sợ .
Khương Vân  trong tay    ngủ  , cô  mặt về phía , nhẹ giọng hỏi: “Anh nghỉ phép sớm ?”
Giọng  Viên Dã nhẹ nhàng trầm thấp: “Ừm.”
“Tự  lái xe ư? Có mệt ?” Lúc về muộn như , hẳn là  lái xe buổi tối.
“Được gặp em,   mệt chút nào.” Anh cúi , hôn lên trán cô, nán  một lúc  mới từ từ  xuống.
Một lúc ,  thở của cô hổn hển: “Trời còn  sáng,  ngủ .”
Anh ôm chặt lấy cô: “Được.”
Khương Vân vốn tưởng rằng cô sẽ  ngủ  nhưng ở trong vòng tay của  cô  cảm thấy  an tâm, chẳng mấy chốc cô  chìm  giấc ngủ.
Khi bình minh tỉnh dậy, Viên Dã  tỉnh,  cô bằng đôi mắt trong veo.
Khương Vân thấy hai   mật như , trời  rạng sáng cô  chút ngượng ngùng nên lùi , thoát  khỏi vòng tay của ,  còn gì để : “Trời sáng .”
Viên Dã khẽ  với cô, lúc  hai đứa bé cũng  thức giấc.