Không  tới em trai của  , cho dù là  thường quấy rối phụ nữ cũng   là phạm pháp, nhiều nhất giáo dục một chút là .
Trưởng ban Mã   gì, chỉ thở dài. Dù  cũng  thụ án,   đổi cũng  , chỉ  thể đến nhà giam tìm .
Tống Chiêm Văn tức giận, hơn nữa trưởng ban Mã từ  đến nay luôn khéo léo, với ai cũng  còn cách nào đều , khiến    chút khinh bỉ. Anh   hai câu oán trách, ý chính là trưởng ban Mã  nể mặt mũi  mà  cho ông Phúc.
Trưởng ban Mã thản nhiên : “Ôi, Trưởng khoa Tống cũng  dám đội mũ như  cho ,  thi hành luật pháp một cách vô tư. Hơn nữa còn   của quân khu cầm chứng nhận đặc biệt đến giám sát,   dám .”
Tống Chiêm Văn ngạc nhiên : “Giấy chứng nhận quân sự đặc biệt? Làm   thể như thế !”
Chẳng lẽ là  hoang ở cùng với Khương Vân  bộ đội chọn trúng  ?
Tống Chiêm Cường   Viên Dã và những  khác đưa đến nhà tù thứ hai, bây giờ Tống Chiêm Văn  thể thiết lập mối quan hệ với trưởng ban Mã để thả   .
Mà Tống Chiêm Văn  lấy , cũng  tới  nhà tù thành phố, chỉ  thể gọi điện thoại trong tỉnh  để Tống Chiêm Cương tìm cách.
Vốn dĩ   nghĩ chuyện chỉ là chuyện nhỏ như đường kim mũi chỉ, ở trong lữ đoàn chỉ cần  vài lời phê bình và giáo dục Tống Chiêm Cường là đủ, nhưng ai  sẽ  thành như .
Khi gọi điện cho Tống Chiêm Cương,   phàn nàn về bí thư Tống mấy ,  ông  cho gia đình  thể diện.
Tống Chiêm Cương ở bên   điện thoại, ban đầu cũng giống như Tống Chiêm Văn, căn bản là coi thường. Hiện   đang công tác trong ủy ban cách mạng tỉnh, lớn nhỏ gì cũng là cán bộ, hai năm nữa là  thể tiếp tục thăng chức,   trọng vọng.
Anh  trực tiếp gọi cho phó trưởng ngục mà    của nhà tù thành phố,  rằng  một  trong thôn quê của   đang bực bội vì  kết án sai,  tiên cứ để  đó ở  nhà tù thành phố trong hai ngày, qua mấy ngày nữa   sẽ  hỏi rõ chuyện gì đang xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-246.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc  nhà tù thành phố vẫn  tiếp nhận ai, bọn họ chỉ nghĩ là đàn áp ở nông thôn, khi    cửa , bọn họ lập tức phản ứng, chờ  đến tiếp đón.
Lúc  Viên Dã lái xe jeep của trung đoàn trưởng Lã, chở một đại đội trưởng dân quân và hai dân quân của công xã, cùng  áp giải Tống Chiêm Cường đến nhà tù thành phố.
Trên đường , Tống Chiêm Cường  ngừng than vãn, chỗ  đau chỗ  ngứa, hoặc là miệng khát,  thì cả  tê dại.
Cậu  tin tưởng  cả cùng  hai nhất định sẽ đưa  trở về, tuyệt đối sẽ  bao giờ để cho    cải tạo lao động, cho nên   đến bây giờ vẫn là   một chút nào là   phán quyết.
Cậu  hiện tại thực sự là uể oải, bản  như hạt đậu    dùng cối xay lúa tại chỗ nghiền ép mấy trăm vòng trong sân, tóc tai rũ rượi bết bát mồ hôi, mặt mũi lấm lem m.á.u cùng nước mắt, quần áo   cũng nhăn nhúm, dính m.á.u lẫn bùn một hỗn tạp bẩn thỉu.
Thật là   bao nhiêu nhếch nhác thì  bấy nhiêu nhếch nhác,  hai dân quân cũng   tới gần  .
Mặc dù vết thương  gáy của Tống Chiêm Cường  còn chảy máu,   bác sĩ chân trần bôi thuốc tím và quấn băng gạc, nhưng cơn đau vẫn dữ dội, còn kèm theo tê dại và đau âm ỉ.
Tất nhiên     rằng vết thương  sẽ theo   suốt đời, nó như  trúng độc , cứ lành   tái phát mưng mủ, trời mưa thì đau buốt, trời nắng nóng thì tê ngứa  chịu nổi, khó chịu đến mức kịch liệt hận  thể mang cổ chân mà bẻ .
Cậu  lén lút  Viên Dã, ánh mắt  oán hận, khi  đến trung tâm gương chiếu hậu,    vặn đụng  ánh mắt của Viên Dã ở trong đó.
Ánh mắt của Viên Dã lạnh như băng,    như thể vô tình  thấy một con kiến , ánh mắt lạnh lùng giống như dã thú hung dữ  chằm chằm  con mồi yếu ớt, khiến cho Tống Chiêm Cường  co rút , lập tức tránh  khỏi tầm mắt.
Đội trưởng dân quân họ Kinh, là một  đổi nghề về quê hương   quân nhân, Kinh Kỳ là chú thứ hai của  .
Anh   Kinh Kỳ  về Khương Vân và Viên Dã,    tò mò về việc Viên Dã sửa chữa máy kéo và việc  nhanh  chọn  quân đội,  đường     nhịn  mà âm thầm quan sát. Anh  thấy rằng Viên Dã trông  giống một  lái xe mới tập, ngay cả khi  lính  cũng  giống một tân binh.