Khương Vân cầm lấy một cái bánh khoai lang phô mai nhét  trong miệng nó.
Con mèo đen: "Meo meo."
Nó lộn nhào ngã xuống đất, nó ghét nhất là phô mai.
Khương Vân  chỉ  nó: "Em  ăn, chị cho bé mèo hoa bên ngoài  ăn đấy."
Con mèo đen kêu lên meo meo  một ngụm nuốt xuống miếng bánh phô mai, mèo hoá đen trắng gì chứ? Chuồn xa một chút thôi.
Sau khi ăn xong, nó chạy lên mái tôn   xa, thấy  đưa thư đang đạp xe  con đường rẽ  đường làng, nó chạy  nhà bắt đầu lượn lờ  mặt Khương Vân.
Khương Vân: "Còn  ăn bánh phô mai hả?"
Con mèo đen lộ  vẻ đau khổ.
Khương Vân cũng yêu cầu ông Phúc ăn thêm một chút phô mai và uống thêm sữa... Khi về già, nên chú ý bổ sung canxi để tránh loãng xương. Đã  loãng xương thì dễ gãy, gãy  về già thì  dễ lành, nhiều  còn   khám vì chịu cảnh  liệt giường quanh năm.
Ông Phúc  Khương Vân đối với ông  , cho nên dù thích  , chỉ cần Khương Vân  ông ăn thì ông sẽ ăn như đó là món ưa thích nhất. Thật hạnh phúc khi   quan tâm, chăm sóc  như .
Sau khi ăn xong hai  nhóc  mang theo bánh và bình    ngoài tìm Thiết Đầu, Trụ Tử cùng chia  ăn.
Mặc dù hai  nhóc là những  em nhỏ tuổi nhất trong nhóm bạn đó, nhưng hai đứa  là những   thẩm quyền nhất, những đứa trẻ khác đều  theo lời của chúng.
Hai  nhóc  ít khi bất đồng quan điểm, chúng thống nhất rằng những chuyện gì cần động não suy nghĩ sẽ  lời Tiểu Hải, những chuyện khác sẽ  lời Tiểu Hà, trong mắt   hai  em thật sự  ít khi  mâu thuẫn.
Khương Vân: "Nhớ lát trở về ăn tối đó."
Khi cô ăn trưa xong, cũng là lúc hai  nhóc và Lý Quế Chi cùng  trở , Lý Quế Chi mang theo một chiếc túi lớn.
Khương Vân kinh ngạc: "Chị dâu, chị thành đại gia từ khi nào ?" Vừa , cô  vội vàng giúp Lý Quế Chi đỡ túi đồ xuống.
Lý Quế Chi mệt đến mức thở hổn hển: "Em gái ,  yêu của em gửi về nè."
Cô    là Viên Dã, cô  thích  là  yêu của Khương Vân, Khương Vân cũng  quen với điều đó.
Khương Vân: "Viên Dã gửi về ư? Có tin gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-265.html.]
Hai  nhóc giơ cao bức thư  tay: "Đây nè ."
Khi nhận  bức thư, chúng  mở nó  để  nhưng Lý Quế Chi  cho. Cô  khăng khăng rằng bức thư là một bức thư tình   bởi Viên Dã cho  yêu của  nên những  khác  thể  nó.
Về câu hỏi tại   một bức thư tình  như  kim đ.â.m  mắt, hai  nhóc nhất thời  hiểu, nhưng bác hai  cho bọn họ , cũng  dễ dàng cãi  , vì  hai  nhóc  chạy  để  nó cùng với Khương Vân.
Thật   bức thư   dài  ?
Khương Vân cầm lấy lá thư, cầm nhẹ trong tay, cảm thấy trong đó sẽ  quá trăm chữ.
Cô  ông Phúc: "Cha, Viên Dã    ?"
Cô  rằng Viên Dã học  với các con trai của cô, nhưng cô  bao giờ thấy   và .
Ông Phúc  :"Cha nghĩ nó  thể  , nhưng nó mất trí nhớ và quên mất một đoạn thời gian,  lẽ nó  nhớ ."
Khương Vân lẩm bẩm: "Đừng nhờ   hộ."
Cô  thể giải thích tại    thứ tình yêu kỳ lạ với  đến nỗi  gặp những  tình khác trong suốt ba ngày .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai  nhóc  nóng lòng  mở  ngay bức thư của .
Khương Vân chậm rãi mở  phong thư, trong đó chỉ  một tờ giấy, cô lấy  xem xét, nhưng   một chữ nào cả.
Khương Vân: "???"
Hai  nhóc vội vàng: "Mau   ."
Khương Vân đưa cho bọn họ.
Mâý  em cầm lấy thì thấy  tờ giấy   chữ nhưng  mấy trái tim màu đỏ,  kỹ thì là trái tim do dấu vân tay  chồng đè lên , hiếm  chỗ lõm và đỉnh, sáng sặc sỡ. Trái tim màu đỏ,  dễ thương.
"Oa, chú Viên Dã  thư  giỏi, con cũng   nữa!" Hai  nhóc vô cùng phấn khích nên cũng bàn   một bức tâm thư.
Lý Quế Chi lau nước mắt: "Ôi,  ngờ  yêu của em   thư tình lãng mạn như , hu hu hu, chị  từng nhận  thư tình như thế."
Khương Vân: "..." Không  chứ? Lúc nãy cô chỉ  lướt qua  thấy chữ nào, còn  trái tim ? Cô nhanh chóng lấy bức thư  để xem kỹ, quả nhiên phía   một  trái tim nhỏ nhỏ. Ngay lập tức trong đầu cô hiện lên hình ảnh Viên Dã ở bên bàn  việc, cầm con dấu ấn đầu ngón tay cho  mực đỏ  in lên giấy, sơ ý ấn   sẽ âu sầu   cho đến khi nào tạo  hình trái tim nhỏ nhỏ ưng ý,  sẽ vì  mà vui sướng tự khen bản .