Bởi vì luôn  những đứa trẻ nhanh mồm nhanh miệng, kể chuyện hiếm lạ của  khác nên dường như chỉ  một bữa cơm  cả thôn ai cũng  chồng sắp cưới của Khương Vân gửi tặng cô một chiếc áo bông màu đỏ thật , chẳng khác gì mặt trời mọc ở phương đông.
Hai  nhóc   Khương Vân kể câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ  và  thể nhịn   khi  thấy chiếc áo khoác .
Khương Vân: "Sao các con   như ?"
Tiểu Hải: "Thật , thật !"
Tiểu Hà: "Ừ, khi tuyết rơi dày,  nhớ mặc nó  dạo nha. Trông sẽ còn  hơn cả hồng mai trong tuyết nữa."
Khương Vân: "Hồng mai trong tuyết chỉ là nghệ thuật lừa dối thôi, hồng mai của chúng   thể sống sót qua mùa đông và chúng cũng sẽ  nở hoa trong ngày tuyết ."
Lý Quế Chi cảm thán mấy câu  hét lên rằng Khương Vân nhất định  mặc cái  trong hôn lễ, sẽ  đến mức  ai sánh bằng.
Trương Ái Anh cũng lên tiếng: "Khương Vân, Viên Dã gửi nhiều sính lễ như thế , tại  em còn  chuẩn  đồ cưới  hả?"
Khi trêu chọc Khương Vân, bọn họ chẳng khác gì đang trêu chọc một cô gái  chồng,  hề coi cô là   lấy chồng  thứ hai, thật  làn da trắng nõn của cô  dễ ửng đỏ,   đều cho rằng cô thẹn thùng nên càng thích trêu chọc cô.
Những đứa trẻ cũng hahahaha  lớn.
Khương Quang Dập: "Cô đỏ mặt ,  cô  như một bông hồng mai ."
Mặc dù cô đỏ mặt, nhưng chỉ cần Viên Dã  ở  mặt cô, Khương Vân sẽ mặt dày    , tùy    ,   trêu chọc mà cô càng thẹn thùng thì coi như cô thua  .
Cô mặc thử áo choàng ,  rộng  ấm nhưng  nặng, trừ khi tuyết rơi đến đóng băng, nếu  thì tuyệt đối  thể mặc ở nhà.
Trong tiềm thức, cô luồn cả hai tay  túi áo choàng bông, bất ngờ chạm  một mảnh giấy cứng.
Cô lấy  xem thử, chỉ thấy mặt  của tờ giấy  dòng chữ: Khương Vân,  yêu em.
Lời tỏ tình bất ngờ, đơn giản, trực tiếp mà bốc lửa  khiến khuôn mặt Khương Vân đột nhiên đỏ bừng, trái tim vốn bình lặng bỗng trở nên hỗn loạn, đập liên hồi.
Cô sợ rằng   sẽ  thấy lời tỏ tình  mà trêu chọc cô nhiều hơn nên vội vã nhét mảnh giấy   túi áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-268.html.]
Đáng tiếc Lý Quế Chi là ai chứ, ánh mắt lộ  vẻ đắc ý, cướp lấy tờ giấy  lớn: "Cô dâu nhỏ, ... khụ khụ..."
Mặt của cô  còn đỏ hơn cả Khương Vân, cô  vội vàng nhét  bức thư tình  tay Khương Vân: "A a a,   chữ quá ít."
Trương Ái Anh liên tục hỏi   gì, bên  Tôn Đồng hô lên: "Đưa cho ,   thể ."
Lý Quế Chi  đẩy họ  : "Đi thôi, chúng    việc thôi."
Hai  nhóc vẫn tò mò hỏi Khương Vân chú Viên Dã   gì cho cô.
Khương Vân hắng giọng: "Chú     nhiều chữ, chỉ là  nhớ chúng ."
Các  nhóc  rằng chúng cũng nhớ  và   thư cho .
Tuy nhiên, Lý Minh Vệ  rằng địa chỉ của Viên Dã gần đây  cố định,    còn ở nơi đó ,   cũng    tin tức gì của Viên Dã, vì  Khương Vân và những  khác  cần  thư cho  .
Ngay cả những món quà hứa hôn  cũng , tuy là do Viên Dã chọn,   giao cho Lý Minh Vệ nhưng cũng mất một đoạn thời gian,  đó    giúp gửi chúng cho Khương Vân.
Đương nhiên, để tránh cho Khương Vân và gia đình cô lo lắng, Lý Minh Vệ sẽ   chuyện , mà chỉ  Viên Dã  ngoài huấn luyện, địa điểm  chắc chắn nên  tiện liên lạc với  .
Gió bắc cuối tháng 10 lạnh vô cùng, nhất là về đêm, gió bắc gào thét thổi trong khu vườn, như   đêm về gõ cửa.
Đang ngủ  chiếc giường ấm áp,  tiếng thở đều đều và kéo dài của hai  nhóc, Khương Vân vốn vẫn luôn ngủ ngon, đột nhiên nay  rơi  tình trạng mất ngủ.
Cô đột nhiên phát hiện  rằng cô nghĩ    tình cảm sâu đậm với Viên Dã, nhưng   bắt đầu từ khi nào tình cảm gia tăng, đến bây giờ, cô chợt nhận  rằng trong lòng cô  khắc ghi một thứ tình cảm sâu đậm với , cảm giác  kỳ lạ khó tả nhưng  sâu sắc.
Nó như thể phần chìm xuống mặt biển của tảng băng trôi  khi nó từ từ nổi lên, hóa  phần chìm đó   kích thước khổng lồ mà cô thậm chí còn   về nó.
Cô   mối quan hệ tình cảm sâu sắc và to lớn  hình thành như thế nào, cô  thể  hoảng sợ, sợ   thấu, sợ rằng cô sẽ đánh mất chính  vì nó.
Khi cô nhầm tiếng gió gõ cửa  thứ ba là tiếng     gõ cửa, cô tức giận và quyết định trùm chăn lên đầu ngủ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngủ một giấc   đến bao giờ, cô đột nhiên cảm thấy  giường càng ngày càng nóng, điều   đánh thức cô. Mở mắt  cô  đang ngủ trong một vòng tay rộng rãi và nóng bỏng!