"Viên Dã?!" Cô  ngạc nhiên  mừng rỡ.
"Anh về lúc nào ?"
Trong bóng tối, giọng  trầm thấp gợi cảm mang theo một chút buồn ngủ, một chút lười biếng,   tủm tỉm : "Chúng  cần  ngủ nha."
Lần , vì trời lạnh nên   gọi cửa mà trực tiếp trèo qua tường mở cửa bước  nhà, dù  cô cũng quen với việc  về nhà lúc nửa đêm nên   sợ  cô sợ.
Anh siết chặt vòng tay, ôm trọn cô  lòng và hôn cô thật chặt.
Khương Vân đột nhiên  còn buồn ngủ nữa, cảm thấy tất cả những vướng mắc cùng lo sợ  khi  ngủ cũng  tìm  câu trả lời, dù cô  đóng góp ít bao nhiêu, cũng sẽ  đối phương nâng niu chăm sóc, sắp xếp chu . Trước sự dịu dàng và tình cảm như , cho dù cô  yêu  bao nhiêu  chăng nữa,  cũng sẽ luôn yêu cô sâu hơn vài phần.
Cô đột nhiên  một câu hỏi: Anh thật sự là  mất trí nhớ, lạc đường ? Không    thực sự đến đây vì cô chứ?
Vậy   là ai?
Vân Mộng Hạ Vũ
"Khương Vân,  yêu em,
Anh  ở tận cùng thế giới  ngắm em.
Từ muôn đời đến nay,   luôn theo sát em để bảo vệ em.
Ngay cả khi   kết thúc,   tương lai.
Ngay cả khi  trở thành một hạt bụi trong dòng sông thời gian.
Anh yêu em là một bí mật mà  luôn   nhưng  thể  .
Bây giờ, cuối cùng  cũng  với em tất cả ."
Bản đầy đủ của bức thư tình của Viên Dã.
Qua hồi lâu   thấy thanh âm của cô, Viên Dã siết chặt cánh tay, áp cằm  cổ cô: “Đang nghĩ gì thế?”
Khương Vân : “Em đang tự hỏi rốt cuộc  là ai? Vứt bỏ một  con trai ưu tú như ,  nhà   mà một chút cũng  vội vàng  tìm ?”
Viên Dã    , yên tĩnh như gà,   một lời nào.
Khương Vân  : “Vì     hứng thú  tìm  nhà, ngược  còn tự nhiên coi chúng  như  nhà?”
Cô ngẩng đầu ôm mặt , trong phòng tối chỉ  một tia sáng yếu ớt, cô   rõ mặt , nhưng  thể mơ hồ thấy  dáng vẻ tuấn tú của , sống mũi cao in một hình bóng  mắt trong bóng tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-269.html.]
Bên ngoài gió  to, trong phòng  ấm áp,  một cơn gió lạnh nghịch ngợm từ  màn cỏ chui , nhưng cũng chỉ thổi đến bậu cửa sổ  biến mất.
Hô hấp của  nhẹ và nông, phả  mặt cô  vô cùng nóng,  đang  nhưng   tiếng.
Khương vân nhéo nhéo cái mũi , tức giận: “Anh  cái gì? Có    phục ký ức  đúng ?”
Viên Dã: “Không , vẫn như cũ  nhớ rõ  là ai, nhà ở .”
Nói xong  còn  chút khẩn trương, lo lắng cô tức giận, cúi  hôn cô: “Em tức giận ?”
Khương Vân  nhẹ: “Tức giận cái gì? Anh ưu tú như    nhớ   là ai? Hay tức giận  mất trí nhớ mà đối xử  với em một cách vô duyên vô cớ?”
Viên Dã: “Anh   vô duyên vô cớ đối xử  với em.”
Khương Vân: “Đó là tự nhiên. Ai  ăn của em…”
Cô suýt chút nữa    chuyện nước linh tuyền của , kịp thời dừng : “Anh ăn cơm của em thì chính là  của em.”
Viên Dã: “Anh mãi mãi là  của em, cho nên tuyệt đối em đừng bỏ rơi .”
Trong giọng điệu   sâu sắc nhưng mang theo nỗi buồn vô cớ, thật giống như đang  đùa, để Khương Vân cảm giác  sự ỷ  và cưng chiều của .
Cô  trong n.g.ự.c , cảm thấy vô cùng an  và thư thái, giống như bên ngoài lạnh đến cắt da cắt thịt cũng sẽ  tổn thương  đến cô, cô  thể  chút kiêng kị nũng nịu, phát cáu như một đứa trẻ.
Cô nhỏ giọng : “Chỉ cần    lòng đổi , em vĩnh viễn sẽ  bỏ rơi .”
Cô còn yên lặng tự thêm một kỳ hạn: Cả một đời.
Cô nghiêm túc nhớ  tình huống  khi  xuyên qua, kỳ lạ là, ký ức cô xuyên qua  càng ngày càng mơ hồ.
Cô nhớ rõ ràng  xuyên qua mấy thế giới, thế nhưng là   vì  hiện tại chỉ nhớ rõ nơi , kiếp  và cả kinh nghiệm ở hiện đại    chủ nông trường, những thế giới khác đều   hình ảnh cụ thể.
Cuối cùng là trí nhớ của  sẽ  định kỳ xóa ,  là cô   đến phần cuối cùng của cuộc đời?
Nếu như  thì hãy sống và yêu thương như  bình thường, coi như đây là mạng cuối cùng, sẽ  còn  kiếp .
Đối với cô mà ,  Viên Dã là  yêu,   dù  xuyên tiếp, cô cũng cảm thấy bản   thể yêu ai khác.
Cho nên, khi còn bên  trong cuộc đời  thì hãy yêu thương .
Cô ngẩng đầu cúi , chủ động hôn lên cằm ,  chủ động  mật với  hơn một chút để bày tỏ tình yêu và suy nghĩ của  dành cho ,  đợi cô tiếp tục,   nhiệt liệt hôn say đắm.