Ăn xong bữa sáng, Khương Vân sắp xếp một ít đồ ăn và đồ dùng, dẫn Viên Dã cùng hai  em về nhà  đẻ. Họ cũng  lái xe, đặt quà tặng trong một giỏ tre, để Viên Dã gánh .
Hai  em nhận  máy ảnh từ Viên Dã nên  treo  cổ và chụp ảnh  nhanh.
Khương Vân còn liên tục nhắc nhở bọn nó: "Chụp hết phim là    nha, pin cũng  còn đủ ."
Lúc  hai  em  hiểu , chỉ cảm thấy tại    ? Tại   chứ, còn   mà, tách tách tách, tiếng còn  giòn giã nữa.
Viên Dã nắm tay Khương Vân: "Để cho bọn trẻ chụp , trong túi xách còn  nhiều, Lý Minh Vệ  chuẩn ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuệ Linh và những đứa trẻ khác đang trượt băng  sông Hắc Long ở cửa thôn, thấy mấy  Khương Vân  đến thì vẫy tay chào hỏi, nhao nhao chạy lên bờ nghênh đón,   chuyện  thiết và cùng  về nhà.
Hai  em cũng chụp ảnh bọn chúng, khiến mấy  Tuệ Linh mê tít cả mắt,  cả đám vây xung quanh bọn nó.
Vào đến thôn, bọn họ đến trạm xá đón Khương Thịnh và cùng  về nhà.
Nhìn thấy Viên Dã, Khương Thịnh vô cùng vui vẻ,  trai càng ngày càng nhanh nhẹn,  trai dũng cảm, đặc biệt   khí thế,  còn ngốc ngốc như  nữa. Ông khen Viên Dã hết lời khiến cho lỗ tai Viên Dã đỏ lên, Khương Vân thấy  thì   ngừng.
Cô khoác cánh tay Khương Thịnh, nhỏ giọng : "Cha,   là  vợ  con rể, càng  càng thuận mắt, một  cha vợ mà  cũng thuận mắt đến như  ?"
Khương Thịnh còn nhỏ giọng trêu ghẹo cô: "Chẳng  đây là   so sánh thì  đau thương ? Lúc  cha con  thoải mái, cảm thấy  thể sống thêm một trăm năm nữa."
Chứ  giống như  đây, mỗi ngày đều rơi xuống một tảng đá lớn một ngàn cân  ngực.
Khương Thịnh   thiết với con gái,  cô  buông Tống Chiêm Cương xuống từ lâu, cũng  ngại  đùa. Cho nên thỉnh thoảng ông    với cô, coi như là gián tiếp nhắc nhở cô rằng Viên Dã   bao nhiêu, để cho cô quý trọng hơn.
Trong lòng Khương Vân áy náy, cô tựa đầu  vai ông: "Cha, là do con  , khiến cho cha và   lo lắng  khổ sở lâu như ."
Khương Thịnh , xoa xoa đầu cô: "Khỏi  cũng  bây giờ cha và  con vui mừng đến thế nào, nở mặt nở mày lắm đấy con  ?"
Ông   đầu  với Viên Dã: "Con rể  cũng nở mặt."
Nói chuyện xong cũng đến cửa nhà, ông còn thúc giục Viên Dã tiến : "Nào, mau  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-273.html.]
Viên Dã đang vác gánh nặng,  khách khí  . Đinh Quế Mai, bác hai và nhóm bà lão đang   vui vẻ trong nhà.
Họ : "Ai da,  chú rể mới !"
"Chú rể mới càng ngày càng  trai nha!  cũng thật phong độ!"
Tuy rằng   Viên Dã  đến chuyện đính hôn, đợi đến lúc về mới kết hôn cùng Khương Vân, nhưng các bà lão  trực tiếp xem  đó là kết hôn ,   gặp    là chú rể mới  ?
Viên Dã rũ mắt  Khương Vân, ánh mắt  chút tủi ,  thế tối hôm qua... Muốn cô an ủi  .
Anh còn   cơ hội  chú rể !
Khương Vân mím môi nhịn , gương mặt đỏ bừng vì   , chọc chọc eo   nhỏ giọng : "Anh cứ  mấy bà   là  ."
Có  lý lẽ với mấy bà lão cũng vô ích, họ chỉ  những gì họ   thôi.
Bác hai tấm tắc : "Ông Khương nhà chúng   đứa con rể , thật sự là cả nhà tu mấy kiếp.  hãnh diện lắm, thật sự  vui mừng."
Cao như ,  trai như , chỉ trong thời gian ngắn  trở thành sĩ quan, thì  lợi hại chừng nào?
Đương nhiên  tránh khỏi chọc giận tâm tư của bà Tống và Tống Chiêm Cương. Ly hôn với tên khốn , Khương Vân  trồng rau  mở trang trại nuôi gà, hiện tại còn gả cho một  đàn ông  gấp một ngàn  so với Tống Chiêm Cương, tự hào  bao!
Bác hai vô cùng vui vẻ, bà vẫn luôn yêu mến Khương Vân, cũng mong Khương Vân  hơn giống như  ruột cô .
Bác cả cũng vui vẻ, giẫm lên gót sen ba tấc mà ngửa đầu  Viên Dã,  ngớt lời khen  càng  trai hơn.
Vóc  bác cả nhỏ nhắn, cùng lắm cũng hơn một mét năm. Vậy nếu   Viên Dã gần một mét chín ở cự ly gần, cũng  khó khăn ngửa đầu.
Viên Dã còn  ân cần khom lưng một chút để cho bà xem cẩn thận. Được  khác khen ngợi với  phận là chồng của Khương Vân khiến  cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm giác chờ đợi   đều đáng giá.
Lý Quế Chi: "Bác cả, bác  thấy rõ ? Cháu  cho bác , giống như bác nhéo mặt  đó trong ngày Tết, nhưng   trai mà."
Bác cả Khương gật đầu: "Trông trắng trẻo như  , mũi cao hơn, mắt càng . Nếu năm nay bác là  véo mặt,  thể càng bóp càng  trai."
Mọi  đều .