“Văn kiện  do chính văn phòng của chúng  ký cũng   là danh sách của cán bộ nhà nước, bất cứ khi nào cũng  thể  mất hiệu lực.”
Vốn dĩ Dương Hoè Mật   hộ khẩu ở huyện thành, cô  cũng chỉ là nhân viên quét tước vệ sinh ở uỷ ban cách mạng huyện, năm  mới chuyển hộ khẩu qua đây  đó  chứng thực công việc.
Không ngờ chỉ  tới một năm cô   tự  đầu trở về,   mà cô  chịu nổi.
Ở bên ngoài Triệu Kim Nghĩa  hiệu bảo Trịnh Tất Thần  ,  khi rời khỏi toà nhà văn phòng   mới mỉm  : “Nhìn thấy bộ dáng hai vợ chồng bọn họ đắc ý là   chịu nổi.”
Trịnh Kim Nghĩa cũng chỉ là một  trai xuất  trong một gia đình nông dân nghèo dựa  việc trong nhà đập nồi bán sách (1),  lữ đoàn trợ cấp nên thi   một trường trung cấp chuyên nghiệp. Anh  tự dựa  bản lĩnh của  mà  lên còn Tống Chiêm Văn  chỉ học đến tiểu học, ở cấp hai học  một năm  mà dám thổi phồng bản    nghiệp cấp ba,   lấy   mặt mũi mà  ?
Trịnh Tất Thần: “Có vẻ như Dương Hoè Mật cũng  khai trừ .”
Triệu Kim Nghĩa: “Khai trừ thì .”
Chờ đến khi bọn họ đẩy xe đạp     thấy tiếng thét chói tai của Dương Hoè Mật: “Dựa  cái gì mà  cho   tổ trưởng chứ? Có chỗ nào mà    ? Bảo  tiếp tục  dọn dẹp ?   !”
Cô  lao  khỏi tòa văn phòng giống như một cơn gió, lau nước mắt chạy  bên ngoài.
Triệu Kim Nghĩa  với Trịnh Tất Thần: “Nhìn thấy , chỉ quen  tổ trưởng thôi   nổi nhân viên  việc trong tổ.”
Trịnh Tất Thần mỉm  : “Đã quen ức hiệp nhân viên trong tổ , bây giờ  biến thành nhân viên nữa   sẽ  bọn họ xem thường chèn ép đủ kiểu , chắc chắn cô   chịu nổi.”
Triệu Kim Nghĩa: “ mà xin  chịu  nổi thì tự  khai trừ chính  , về quê mà trồng trọt.”
Hai  bọn họ mỉm   đạp xe rời , đạp nhanh  đường còn  thể đến kịp nhà Khương Vân ăn cơm.
Lại  đến việc  khi Dương Hoè Mật chạy  khỏi văn phòng, cô  cảm thấy tất cả   đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ bản , đến ngay cả mấy con mèo ở góc tường đều   bộ dạng giương nanh múa vuốt  mặt quỷ với chị , quả thật quá đáng giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-279.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cút!” Dương Hoè Mật tức giận đến mức đá cả con mèo.
“Meo meo!” Mấy con mèo ngược     dáng vẻ hung dữ nhe răng trợn mắt với cô .
Dương Hoè Mật sợ tới mức nhanh chóng chạy lui  phía  vì sợ  con mèo cào, nhưng mà  cô  trở về   quét dọn vệ sinh , cùng  quét dọn với những bác gái đó, cô  tuyệt đối   .
Cô  tức giận nghĩ đến việc nếu    dọn vệ sinh  tiền lương một tháng cũng chỉ   mấy đồng tiền, quả thực giống như sai khiến    trâu  ngựa,  cái gì  mà  chứ?
Bà đây  thích!
Cô     trở về lúc , trở về chính là yếu thế thật sự  mất mặt,  đợi cho bọn họ  tìm , mời  trở về.
 mà cô  cũng  thể tuỳ tiện  cho bọn họ tìm  , cho nên  thể ở nhà chờ đợi vì thế chị  quyết định trở  nhà chồng ở lữ đoàn Hồng Phong để giải sầu vài ngày.
Mùa đông ở nông thôn   việc gì  thì cũng chỉ  buôn chuyện,  thêu thùa may vá, hơn nữa cũng mới  chia lương thực nên cũng  cái ăn nên   cô   cũng  lúc. Cô   đến trường học đón hai đứa nhỏ, xin nghỉ  đó nhanh chóng mang theo con đạp xe đạp về quê.
Rất nhanh  tới giữa trưa cô  thở hổn hển  tới lữ đoàn Hồng Phong, từ xa   thấy tiếng sáo và tiếng trống để  chuyện cưới trong thôn.
Trong lòng cô  mừng rỡ  với hai đứa con: “Hôm nay chúng  thật đúng là may mắn,  lúc gặp  nhà   kết hôn  đám cưới, đúng lúc còn  ăn ké cơm.”
Người trong thôn quê mỗi khi  đám cưới ngoại trừ mời bề  trong nhà thì còn  mời các cán bộ trong lữ đoàn  bàn lớn bên , như  mới là  thể diện.
Mà cô   là cán bộ trong thành phố nên tất nhiên càng    bàn lớn bên ,  chính là  quê mùa để  thể diện cho   .
Lúc  mỗi khi cô   theo Tống Chiêm Văn trở  thôn cũng   ít  như , một bàn còn  một con gà, cô   thể đoạt lấy ăn một nửa.
Cô  lập tức mang theo hai đứa nhỏ  tới lữ đoàn,  thấy nhóm xã viên đang diễn tấu sáo trống, vẻ mặt đầy vui vẻ.
Cô  lộ  vẻ tươi : “Mọi  ơi, là nhà ai kết hôn , phô trương to như  ?”