Anh nghĩ rằng khi linh lực của  tăng lên,  nhất định sẽ  thể nhớ  thời kỳ ban đầu đó.
Anh là ai và đến từ .
Hiện tại   thêm sức mạnh lớn hơn,  cùng cô sẽ  bao giờ biến mất trong một thời gian dài nữa, bọn họ  đủ thời gian để chờ đợi, thế giới   đủ thì  đến thế giới tiếp theo.
Anh tin rằng một ngày nào đó,  sẽ nhớ  tất cả.
Anh nhẹ nhàng ôm cô  lòng, ngủ chung một cách ấm áp.
Ngày  ánh sáng rực rỡ, những ngọn nến đỏ cháy dần tắt. Trong nhà treo rèm bông dày, bên ngoài treo rèm rơm dày, cho nên dù là hừng đông cũng chỉ  một chút ánh sáng lọt qua khe cửa. Những ánh sáng   đủ để đánh thức Khương Vân đang ngủ say, cô hận  thể kết bái cùng Chu Công và ngủ cho đến thiên trường địa cửu.
Không ai  rằng Viên Dã  vẻ hiền lành   thể hung dữ như , quả là nguy hiểm.
Khi cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, cô thấy rằng ngay cả rèm cửa dày trong phòng cũng tràn ngập ánh sáng!
Cô nhanh chóng  dậy và   đồng hồ để bàn  tủ quần áo, nhưng  xung quanh vẫn  tìm .
"Két!" Cánh cửa đang đóng  đẩy , Viên Dã mỉm  với cô: "Bữa sáng sẽ sớm  chuẩn ."
Khương Vân: "Ai da,  còn  thể nấu ăn ?"
Cô mờ mịt  dậy mặc quần áo, đột nhiên cảm thấy sảng khoái nhẹ nhàng, sự đau nhức và mệt mỏi đêm qua dường như chỉ là ảo giác.
Hai tay Viên Dã bê bết bột mì,  bước  với đôi tay dang ,    mặc tạp dề của cô. Anh quá cao, chiếc tạp dề của cô khi mặc    cũng  dễ thương.
Anh cúi  định hôn cô, nhưng Khương Vân vội vàng đẩy  , nhưng vẫn   chặn  hôn.
Khương Vân: "Ah ah ah, tránh  nào, em vẫn còn  đánh răng ."
Viên Dã: "Anh  đánh răng ."
Trên  cô luôn  mùi thơm, sự khác biệt là đôi khi mùi hương nồng nàn hơn, đôi khi chỉ là tươi mát hơn một chút.
Khương Vân kéo mở rèm cửa , đẩy rèm cỏ bên ngoài , nắng và tuyết tràn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-286.html.]
Cô lo lắng hỏi: "Cha và Tiểu Hải, Tiểu Hà, họ   qua ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Viên Dã : "Chưa, Lý Minh Vệ  uống quá nhiều, vì  chắc chắn   sẽ  dậy nổi."
Khương Vân vội vàng xỏ giày  xuống đất,  thấy Viên Dã thật sự  mì cán tay! Cô nghiêng  , khuôn mặt  tuấn tú, mì  cán  độ dày  , sợi mì  cắt theo chiều ngang, độ dày của nó giống , thật sự  gọn gàng.
Cô khen ngợi: "Viên Dã,  thật lợi hại, kỹ năng dùng d.a.o của  thật sự  ."
Viên Dã thêm một thanh củi khô  bếp và đun sôi nước: "Anh nghĩ cũng tạm thôi,  hơn một chút so với vợ của ."
Khương Vân mừng khấp khởi, nhặt  một cái bảo vật, cô  lặng lẽ thêm một ít nước linh tuyền  chậu trong khi Viên Dã  khuấy trứng.
Cô cho rằng cái nồi ở đây tối om, cách xa  một chút nên chắc    thấy . Cô  thèm lấy gáo múc nước,  trực tiếp dùng tay lấy một ít đổ  trong nồi.
Kết quả là một tiếng "ào", một dòng nước lớn  dễ thấy từ trong lòng bàn tay của cô chảy , trực tiếp đổ  trong chậu.
Khương Vân: "!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Nước linh tuyền  đột biến và nhiều như  từ khi nào ?
Nó  hỏng , Viên Dã   thấy nó ? Cô lập tức  đầu  Viên Dã, nhưng thấy  đang cúi đầu khuấy trứng, cũng  để ý tới bên .
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Viên Dã đang  khuấy trứng, nhưng  để ý đến vợ ,  vợ của  đang  dựa sát  thành nồi. Sau đó,  bất ngờ   lòng bàn tay của vợ  chảy  một dòng nước tinh khiết lớn, như thể giọt nước nhỏ giọt  đó đột nhiên biến thành một ống nước .
Anh giật  và  vợ  trợn tròn mắt sợ hãi, cô  thể cử động  giống như một con thú nhỏ sợ hãi.
Phản ứng đầu tiên của  là  bật , nhưng  sợ cô sẽ  hổ hoặc căng thẳng nếu  phát hiện, nên  vội vàng cúi đầu xuống đập trứng và coi như  thấy gì.
Khương Vân hắng giọng, giả vờ như   chuyện gì xảy   cho củi  bếp, thật sự là thêm quá nhiều nước , nước đang sôi sùng sục  đổ thêm nước xuống.
Viên Dã  tới, liếc  cô và trầm ngâm: "Í, nước  mãi chẳng sôi nhỉ?"
Khương Vân  lý nên chẳng sợ : "Còn  nữa, do  cho quá nhiều nước chứ ?"
Lúc  chỉ là một nửa nồi nước, nhưng   cô bất ngờ đổ thêm nước một  nữa, quả thật  là kinh ngạc!