Xã viên bán cà chua nhỏ giọng : "Mấy  từ thành phố lớn trở về hả? Chắc chắn  bao giờ ăn quả hồng nào ngon như của , đây chính là giống mới đấy, nó còn ngon hơn của lữ đoàn Hồng Phong nữa! Mấy    cà chua của lữ đoàn Hồng Phong ?"
Hiển nhiên là Tống Chiêm Cương  điều  ,   còn từng nếm thử nữa, bây giờ nếm thử  mới thấy quả là  ngon, còn ngon hơn cả cà chua mà   ăn ở nhà ăn của lữ đoàn Hồng Phong nữa.
Anh  lập tức mua một túi lớn,  đó cùng với Nguyễn Thi Tình dẫn theo con gái vui vui vẻ vẻ mà lên xe trở về thôn.
Xã viên   theo bóng lưng họ, vô cùng vui mừng với  bán táo cùng chỗ bán: "Cái loại  đến từ thành phố lớn  thật dễ  lừa mà, ha ha."
Chỗ cà chua  của   chính là lấy từ nhà ăn của ủy ban cách mạng huyện, đều là của lữ đoàn Hồng Phong,  vùng khác  , chỉ    qua là cà chua của lữ đoàn Hồng Phong nổi tiếng thôi, chính bản    còn thấy ngon, còn ngon hơn của họ nữa, như thế thì há  sẽ   mắc lừa?
Một nhà ba  Tống Chiêm Cương thật vất vả mới  nhờ  xe về quê,  đường    chuyển từ xe từ xe ngựa sang xe trâu, cái nắng của tháng 7  vô cùng gay gắt, bọn họ còn xách theo cả một cái va li bằng da, hai cái túi xách lớn, còn thêm cả một túi cà chua to nữa,  kể còn  bao rắc rối nữa.
Lúc bọn họ đến cổng thôn của lữ đoàn Hồng Phong, cả gia đình ba  ai cũng đều mặt xám mày tro hết một lượt, may mà  một túi cà chua lớn để giải cơn khát, nếu  thì chắc vẫn còn đang chật vật mất.
Lúc  Tống Chiêm Kiệt và đại đội trưởng từ phía nam của lữ đoàn Hồng Tinh trở về, đúng lúc gặp  bọn họ.
Nhìn thấy một nhà ba  Tống Chiêm Cương, bọn họ còn sửng sốt một lúc, nếu   đang mặc quần áo của thành phố, chân  giày da lớn thì chỉ  khuôn mặt đầy bụi đất , thật sự  dám nhận.
Đại đội trưởng lập tức nhớ đến dáng vẻ của Tống Chiêm Cương khi từ thành phố về nông thôn năm 1968, một  đáng thương xách theo một cái túi xách, chán nản mà  ở  đường quốc lộ,  thấy dáng vẻ của   trông như sắp .
Không nghĩ đến, mười năm , hình ảnh tương tự  một  nữa xuất hiện.
Chậc chậc, thời thế xoay vần, đúng là ứng với câu : Đắc chí chứ đừng điên cuồng ngang ngược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-297.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại đội trưởng   loại  thích buôn chuyện và ngôi lê đôi mách, thấy cả nhà Tống Chiêm Cương cũng đến chào hỏi, còn chào mừng bọn họ  trở về.
Tống Chiêm Cương bảo con gái gọi ông,  đó lấy cà chua cho đại đội trưởng và Tống Chiêm Kiệt ă: "Mua ở trong thành phố, ngọt lắm,  ăn thử thì thấy ngon hơn của nhà  khác nữa."
Đại đội trưởng là ai ư,   chăm bón cho hoa màu còn hơn  thiết với cha ruột  nữa , liếc mắt một cái   đó là do lữ đoàn của  xuất  ngoài, ông    thấu nhưng   , còn gật đầu khen hai câu.
Tống Chiêm Kiệt  một bụng ý , lúc Nguyễn Thi Tình lấy cà chua cho   ăn thì   trực tiếp xua tay: "Ôi,  cần ,  cần , năm nay lữ đoàn của chúng  trồng ba mươi mẫu loại cà chua  đấy."
Nguyễn Thi Tình còn   loại  khác loại của lữ đoàn.
Tống Chiêm Kiệt tiếp tục : "Đây là do chúng  gửi lên huyện,    lấy trộm nó để đánh lừa  thành phố. Căn cứ rau của chúng  bây giờ đang kiểm soát lượng rau tươi  giao, phần lớn thì  Khương Vân dẫn dắt    thành sốt cà chua, cà chua đóng hộp, bán  chạy."
"Cấp   rằng sẽ cấp cho chúng  xây dựng nhà máy, đến lúc đó sẽ nhập khẩu máy móc của nước ngoài, sản phẩm mà chúng  chế biến sẽ bán cho bọn giặc ngoại xâm nước ngoài."
Nguyễn Thi Tình  hổ cầm quả cà chua tươi  ở bên cạnh   nên  gì cho , sắc mặt của Tống Chiêm Cương đều  tái xanh.
Nói như  thì bây giờ Khương Vân  chiếm giữ lữ đoàn Hồng Phong !
Thực  còn  dừng  tại đó, lữ đoàn Hồng Tinh, lữ đoàn Hồng Kỳ cũng  chuyển giao  một phần diện tích của ruộng thí nghiệm, dự định phát triển rau dưa và trái cây cùng với lữ đoàn Hồng Phong, còn  dựa   bộ công xã, thậm chí cả các lữ đoàn của huyện để cùng  duy trì.
Có lẽ trong tương lai  xa, lữ đoàn của bọn họ sẽ trở thành căn cứ rau của tỉnh,  chỉ cung cấp rau tươi mà còn  thể cung cấp các loại rau muối chua, rau và trái cây đóng hộp.
Trong hai năm , Tống Chiêm Kiệt   theo Khương Vân  ngoài tổ chức một  cuộc họp và  học hỏi   nhiều, kể  thì càng rõ ràng   đấy,  khuôn mặt bốn  mệt mỏi của Tống Chiêm Cường trở nên hết xanh  trắng. Điều đáng tức giận là con đường  thôn dài như thế đó,  nhanh  chậm đều  thoát ,  thể   Tống Chiêm Kiệt ríu rít suốt cả một quãng đường.