Tống Chiêm Cương đắm chìm trong cảm xúc của chính ,   thấy tiếng chuông báo giờ tan học,   liền kích động mà  ở cửa.
Chẳng mấy chốc hai  em   trẻ em chạy đến vui chơi và vây quanh như ngôi  vây quanh mặt trăng.
Tống Chiêm Cương mừng rỡ tiến đến: "Tiểu Hải, Tiểu Hà, là cha đây, cha của các con  trở   đây."
Hai  em  đầu    , trong ánh mắt chỉ  sự phiền chán, chẳng  một chút xíu vui mừng nào khi  thấy cha ruột.
Đặc biệt là Tiểu Hải, bây giờ  lớn thêm hai tuổi, nhân vật và bối cảnh trong cốt truyện gốc bắt đầu xuất hiện, lúc  thấy Tống Chiêm Cương thì ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, giống như đang  đống rác  chân tường .
Tiểu Hà lập tức xì một tiếng khinh miệt: "  ông nên  chút mặt mũi , đừng tùy tiện mà nhận , cha  tên là Viên Dã, cẩn thận   sẽ bảo cha  đánh ông đấy!"
Những đứa trẻ khác đều  ở bên cạnh hai  em, tạo thành sự đối địch phân biệt rõ ràng với Tống Chiêm Cương.
Sắc mặt Tống Chiêm Cương co quắp một chút,   kiên nhẫn : "Nói bậy,     nhận   cha ruột  chứ? Đó là âm mưu của cha dượng các con."
Tiểu Hải: " thấy ông đừng mơ mộng nữa. Thứ nhất,   chẳng  gặp ông,  tiền cũng sẽ  cho ông. Thứ hai, tình cảm của   với cha   , nếu ông dám  nhăng  cuội nữa thì  sẽ đánh c.h.ế.t ông. Thứ ba, ông cút  , đối với chúng  thì ông chính là đồ cứt chó thối."
Huyết thống cái gì, cha ruột cái gì, ơn s.i.n.h d.ụ.c cái gì, đối với nhóc mà  cái gì cũng  .
Ở trong mắt  bé, Tống Chiêm Cương chính là đồ cứt chó thối, cùng một dạng với mấy  bà Tống.
Bây giờ  bé càng lớn thì càng thêm hiểu chuyện hơn, nhớ   đây thì chỉ thấy căm ghét nhà Tống Chiêm Cường chứ  hề  một chút tình cảm nào. Nhất là cậi bé nhớ  giấc mơ của   đây, Tống Chiêm Cương, bà Tống và Tống Chiêm Cường bắt nạt  ,  cho  tức giận đến treo cổ tự vẫn, nhóc ghi nhớ sự phẫn nộ trong giấc mơ mà ghim   đầu ba  Tống Chiêm Cương bọn họ.
Tuy rằng  bé  từng  , nhưng  trong thôn cũng xa lánh và đề phòng với bà Tống, tất nhiên  thể thiếu công lao của Tiểu Hải .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-301.html.]
Bây giờ Tống Chiêm Cương trở về,    bé  thể chỉ liếc mắt  một cái? Không  cho Tống Chiêm Cương mệt mỏi đến kêu cha gọi , sống một cuộc sống hèn nhát và bất tài thì nhóc sẽ  tên là Khương Tinh Hải!
Cậu bé  Tống Chiêm Cương  trả giá cho cơn ác mộng của !
Tháng bảy hiện tại chính là thời điểm ngày mùa,  chỉ thu hoạch cao lương mà còn  chăm sóc hoa màu để chuẩn  cho vụ thu hoạch mùa thu, cho nên đại đội trưởng và bí thư Tống vốn   thời gian  chuyện phiếm cùng Tống Chiêm Cương.
Mà Tống Chiêm Cương và Tống Chiêm Văn, hai  em mặc dù mang theo quà đến  cùng    chuyện sâu xa nhưng họ từ chối, khách sáo giữ  một hai thứ tưởng như hiếm  nhưng   giá trị lắm, chờ hai  em trở về   cũng đưa quà đáp lễ.
Không lợi dụng họ một chút nào.
Về phần kế toán  là giáo viên,   ai đồng ý, chỉ  ủy ban cách mạng lữ đoàn đề cử,   cá nhân nào  quyền  chủ.
Hai  em cầm theo đồ về nhà, chỉ cảm thấy  nhục nhã.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Chiếm Văn bóp mặt: “Em hai, em thấy  đấy, thật sự là tường đổ   đẩy. Những       thường xuyên nịnh bợ chúng  ? Bây giờ bác cả  quản  chuyện trong nhà, bọn họ bắt đầu   nỗi đau của  khác, bỏ đá xuống giếng.”
Tống Chiếm Cương cũng im lặng   gì,   còn  thể  cái gì? Nói lúc  nên thừa dịp thời điểm bác cả  thế lực giúp đỡ bà con trong thôn? Nếu hồi đó chú thím hai  cán bộ của lữ đoàn thì bây giờ cũng  đến nỗi phiền phức như .
Aiz, vẫn  đủ  cao trông rộng,   giữ  đường lui.
Liên tiếp mấy ngày, hai  em bọn họ  bôn ba,  công xã giải quyết công việc, về đến lữ đoàn thì thờ ơ lạnh nhạt.
Tống Chiếm Cương còn lặng lẽ lấy  hàng tích trữ , bút mạ vàng, đồng hồ dùng để  quà, kết quả vẫn y nguyên   hiệu quả, thậm chí   còn lùi một bước  xin cho Nguyễn Thi Tình  một công việc giáo viên xã cũng thất bại.
Bây giờ là năm 1977,  nhiều thanh niên trí thức bắt đầu tâm tư linh động, suy nghĩ nhờ quan hệ để về thành phố, thanh niên trí thức ở công xã và lữ đoàn tiểu học nảy sinh sự thiếu hụt. Dựa theo tình hình thực tế,   tìm kiếm công việc  cho Nguyễn Thi Tình  dễ dàng nhưng  hiểu vì , khắp nơi vấp  trắc trở,  nơi đều khó khăn, khiến   cảm thấy cuộc sống tràn đầy nhục nhã, trở về chính là sai lầm.