“Là cô nghĩ về thành phố tìm thằng đàn ông  mới đúng!” Anh  tức giận .
Liên quan đến cha Tống Nhã Lệ,  đây Tống Chiêm Cương chỉ  bóng gió dò hỏi, nhưng lúc đó Nguyễn Thi Tình sẽ  lóc và tỏ vẻ  là  đáng thương, cho nên đến nay   cũng   đến cùng là ai.
Không    là   sẽ  để ý,   vẫn lặng lẽ điều tra.
Nghe  sắc mặt Nguyễn Thi Tình lập tức trắng bệnh, trong mắt cô  lập tức chứa đầy nước mắt, tủi   Tống Chiêm Cương: “Anh…  thế mà…  tin em.”
Tống Chiêm Cương  hoảng loạn, nhanh chóng dỗ dành cô : “Thi Tình,     tin em,  chỉ là…  chỉ là…”
Anh  chán nản vò tóc.
Nguyễn Thi Tình lau nước mắt, dáng vẻ nản lòng thoái chí: “Được,    tin em,  thì em sẽ mang Nhã Lệ . Hai  con chúng  trở về, cho dù ăn xin, ăn vạ cũng sẽ  cản trở tầm mắt mấy  nữa.”
Tống Chiêm Cương ôm lấy cô : “Em  cái gì ,    ý chê hai  chướng mắt.”
Nguyễn Thi Tình chảy nước mắt, nghẹn ngào: “Anh  , tự nhiên sẽ   khác . Lại , em  thể sinh con cho , còn ở đây  gì? Chờ   khác mắng là gà mái   đẻ trứng ?”
Cô  tránh khỏi Tống Chiên Cương, bắt đầu thu dọn quần áo cất  trong túi xách.
Bà Tống bắt đầu ở bên ngoài chỉ cây dâu mắng cây hòe: “Con gà mái c.h.ế.t tiệt ,   đẻ trứng, cả ngày chỉ  cục  cục tác lừa gạt  khác, ăn   , lãng phí nhiều lương thực của bà! Ngày mai bắt mày  thịt ăn!”
Nguyễn Thi Tình ở trong phòng  thấy, sắc mặt trắng hơn, nghiêng đầu  về phía Tống Chiêm Cương.
Tống Chiêm Cương lập tức : “Em đừng nghĩ nhiều,  mắng con gà mái thôi, vài ngày   đẻ trứng,  sốt ruột   trứng gà hầm canh cho Nhã Lệ.”
Nguyễn Thi Tình  lạnh, cô    ngốc, lúc  cô  là  thành phố, bà Tống đối xử với cô   thiện nhưng từ khi  trở về đây,  cô    tiền đồ, cũng  sinh  con, bà  cho cô  sắc mặt  bao giờ?
Cô  lưu loát thu dọn xong, cầm theo túi sách dẫn con gái .
Tống Nhã Lệ mở to đôi mắt trắn đen rõ ràng  chằm chằm giống như thỏ trắng  kinh hãi, yếu ớt hỏi: “Mẹ, chúng     ạ?”
Khoảng thời gian  bà Tống tự nhiên thấy  Tống Nhã Lệ mũi  giống mũi, mắt  giống mắt,  thế nào cũng  cảm giác con trai   Nguyễn Thi Tình cắm sừng, đứa bé   của con trai nhưng   nhà bọn họ nuôi, đây là thiệt thòi lớn đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-305.html.]
Bà Tống là   chịu thiệt thòi, lợi dụng còn  đủ, bà  còn    hổ  hề cảm thấy rằng Tống Mỹ Lệ là trẻ con  thể hành động quá đáng.
Những ngày  bà   ít  mắng chửi, nguyền rủa Tống Nhã Lệ và Nguyễn Thi Tình, khiến Tống Nhã Lệ vốn dĩ là một đứa trẻ tự tin hoạt bát trở thành rụt rè sợ hãi.
Nguyễn Thi Tình: “Chúng   về thành phố, đợi   cha sẽ trở về tìm chúng .”
Cô  về phía bà Tống ở trong sân, nắm tay con gái   bên ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Chiêm Cương đuổi theo giữ cô  .
Bà Tống giậm chân: “Để  con cô  , nhà họ Tống chúng   nuôi con gái cho  khác! Giữ  nổi  !”
 lúc đang ầm ĩ, đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh cảnh báo,  nhanh   một đám  vây quanh chiếc xe jeep với đèn báo động xanh đỏ nhấp nháy  cửa nhà họ Tống.
“Nói là bắt  gián điệp, bắt gián điệp đấy!”
Nói bắt  gián điệp là đám trẻ em tự động bổ não, những  cảnh sát   xe jeep còn   gì.
Hai  mặc đồng phục cảnh sát quần công an trong xe bước xuống, bọn họ chứng minh  phận,  đó hỏi đám : “Ai là Nguyễn Thi Tình, xin cùng chúng  trở về phối hợp điều tra.”
Mặt Nguyễn Thi Tình trong nháy mắt trắng bệnh,  thể mất khống chế run rẩy, Tống Nhã Lệ  dọa sợ hãi .
Tống Chiêm Cương: “Đồng chí,   các   hiểu nhầm gì đó  ?”
Nguyễn Thi Tình cũng liên tục lắc đầu,  bản  cái gì cũng  , bọn họ  thể vu oan cho cô .
Một  công an : “Nguyễn Thi Tình, cô chắc   Đổng Nham chứ, xin cô hãy phối hợp với chúng  trở về điều tra.”
Đổng Nham?
Đổng Nham là  Nguyễn Thi Tình yêu  khi Tống Chiêm Cương về nông thôn, cũng chính là cha ruột của Tống Nhã Lệ.
Trong nháy mắt Nguyễn Thi Tình ỉu xìu.
Tống Chiếm Cương kinh ngạc  Nguyễn Thi Tình,   vội vàng hỏi thăm công an: “Đồng chí công an, Đổng Nham  là gián điệp  ? Anh  là gián điệp ?”