Ông nội Phúc nắm cơm nắm, "Trình độ nấu cơm của con gái, tuyệt đối là  một trong những  cha quen .”
Ông  ngày  lúc chịu đói  ít  ăn thứ , nhưng cơm nắm trong trí nhớ  đắng  cứng, nếu như  cần ngâm nước thật khó  thể xuống
Khương Vân    ngon như  chứ? Cắn một miếng hầm hập ,   cảm giác thô ráp của hoa màu,   mùi thơm thoang thoảng của rau cải, ăn sẽ   nghẹn, cũng sẽ  quá dính.
Trịnh Tất Thần: "Ông nội Phúc   lời trong lòng cháu."
Khương Vân  lên, "Ai ya, hai  đừng tâng bốc ,   cơm nắm hoa màu thô, tất cả   đều . Thực  chủ yếu là nắm bắt tỷ lệ của tất cả các loại bột mì và rau cải.”
Trịnh Tất Thần: "Không giống ,   chúng  ở điểm thanh niên trí thức,   đó là thức ăn lợn, chỉ  cô giúp nấu cơm một  thời gian, ăn đến mức giống như  ."
Anh  giơ cơm nắm trong tay, "Hiện tại tài nấu nướng của cô   tiến bộ so với    lớn, thật sự  ngon!
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Vân  bọn họ khen cũng  vui vẻ: "Đều là   giáo dục , khi còn bé   cần  đồng liền ở nhà nấu cơm,      đồng nhất định  nấu cơm ngon, nếu  thì để cho   đồng."
Trịnh Tất Thần  cô một cái, khi còn bé cô ở nhà cũng là tiểu nữ yểu điệu,  khi gả cho Tống Chiêm Cương  chịu ủy khuất,  khỏi  cô bất bình đau lòng dâng lên.
Lại nghĩ đến Khương Vân  ly hôn thoát khỏi đau khổ, khôi phục tự do  ,  vui mừng  cô.
Cô là một  phụ nữ ưu tú và xinh , tuổi còn trẻ  nên thủ tiết...... Trái tim  ừng ực một nhịp, một cơn nhiệt dâng lên,  khỏi tự giật  một cái, vội vàng cúi đầu uống canh rau cải.
Tiểu Hải yên lặng   một cái, "Thanh niên trí thức Trịnh,  chú đỏ mặt?"
Trịnh Tất Thần: "Không,  , chú  canh xông ."
Ông nội Phúc   một cái.
Trịnh Tất Thần bởi vì điều kiện trong nhà  nên vẫn luôn   đói, cho nên phát triển  , vóc dáng cao cao, khuôn mặt khôi ngô,   cũng  cơ bắp săn chắc,   là những thanh niên tri thức nhỏ gầy nhom yếu ớt.
Khương Vân lấy cơm nắm cho bọn họ, "Hơn nửa là rau, ăn  tiêu hóa cũng nhanh, cha và thanh niên trí thức Trịnh ăn nhiều hơn hai.”
Trịnh Tất Thần vốn  cảm thấy   , lúc   bàn tay trắng như tuyết của Khương Vân nâng một nắm cơm nắm màu vàng sẫm, dùng đôi tay xinh  đến mức  chút chói mắt,  cho   dám  nhiều, vội vàng nhận lấy, "Cám ơn.”
Cậu cảm thấy mặt càng nóng, vội vàng cúi đầu uống canh,  từ trong chậu canh  thấy cái bóng Khương Vân xinh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-58.html.]
Ngũ quan của cô trong sáng, bởi vì khí chất điềm đạm, thoạt  dịu dàng thanh lệ, nhưng ánh mắt lưu chuyển  một loại diễm sắc  tự .
Trước   cảm thấy Khương Vân xinh , nhưng cũng   gì đặc biệt, lúc    vì  một cái bóng   cho  cảm thấy hồn xiêu phách lạc, hình như  thể g.i.ế.c c.h.ế.t .
"Pằng" cổ tay   đuôi mèo đen quất một cái, vội vàng khôi phục  tinh thần.
Cậu nghiêng đầu đối mặt hai con ngươi lạnh lẽo, mắt mèo của nó sẽ theo ánh sáng biến hóa màu sắc, lúc  điểm đen sâu như giếng cổ.
Trịnh Tất Thần  hoảng hốt một chút, né tránh theo bản năng.
Khương Vân vội vàng ôm con mèo đen qua, "Nhóc mèo cũng đói , nào, ăn cơm.”
Cô dùng nước linh tuyền ngâm cơm nắm cho nó ăn.
Mèo đen uống nước linh tuyền,   chịu ăn cơm, một bộ dạng   ăn.
Khương Vân nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng và bụng nó, gãi gãi lỗ tai cho nó, "Không  ăn?"
Mèo đen  ăn đồ ăn lung tung, tuyệt đối sẽ  ăn bụng .
"Meo meo---" thanh âm mềm mại, nó chìa lưỡi nhỏ l.i.ế.m liếm ngón tay của cô.
Khương Vân liền lặng lẽ cho nó một bát nước linh tuyền, để cho nó tùy ý uống no. Trong lòng cô, mèo đen giống với Tiểu Hải và Tiểu Hà đều là con trai, cô tự nhiên cầu ước  thấy tuyệt đối  keo kiệt.
Uống nước linh tuyền tinh khiết, trạng thái của mèo đen dùng tốc độ mắt thường  thể thấy  đổi  hơn .
Khương Vân: Tiểu nhóc con , chỉ  uống đồ uống   ăn cơm.
Ăn cơm xong Trịnh Tất Thần  dám trì hoãn nữa, vội vàng xin từ biệt bắt đầu  việc, Khương Vân đối với tâm tình biến hóa của      gì, cũng tự   phòng ươm giống.
Ông nội Phúc thì dẫn hai  em xây ổ gà, họ xây một nhà lầu nhỏ hai tầng, tầng  đẻ trứng, tầng  là chỗ ngủ.
Hai  em  thấy cứ vỗ tay,  : "Chúng nó ngược  ngủ  lầu nhỏ."
Tiểu Hà  đầu   con mèo đen, "Có  xây cho Tiểu Dã một cái ổ  nhỉ?"