Chơi đùa một lát, Khương Vân mới dẫn bọn nhóc rời giường rửa mặt.
Mặc dù tối qua tới nửa đêm mới ngủ  một tiếng, nhưng Khương Vân  linh tuyền bảo vệ  thể, dù  ngủ đủ giấc thì vẫn khỏe khoắn. Thế nên bây giờ trông cô vẫn tỉnh táo,  uể oải chút nào.
Vốn dĩ là cô nấu ăn, còn bọn nhóc nhặt rau dại cho gà ăn.  hôm nay đột nhiên   học nấu ăn.
Khương Vân bật : “Học nấu ăn cho giỏi,    ngoài cũng  sợ đói.”
Cô ngẫm nghĩ: “Vậy sáng nay chúng   bánh bao bột dày ăn nhé.”
Trong nhà còn chút thịt khô do đội trưởng mang tới,  cả trứng gà, vẫn   bánh bao bột dày thơm nức.
Khương Vân cảm thấy hai đứa nhóc còn nhỏ,  nên cho dùng d.a.o phay, nếu   cắt trúng tay.
Cô băm thịt nhuyễn ,  đó chia một phần thịt bỏ  nồi canh. Bỏ thêm rau chân vịt và tề thái ,   cô   cho bọn trẻ  nên dùng loại rau nào thì ngon hơn.
“Chờ khi nào  cà chua thì chúng   canh trứng cà chua, chua chua ngọt ngọt, ăn cũng  ngon.”
Đặt chảo lên lửa nóng,  đó đổ thêm dầu đậu phộng. Sau khi chảo nóng thì bỏ hành  thái và thịt khô , bắt đầu xào đều tay, mùi hương tỏa lên ngào ngạt.
Tiếp đó  đổ thêm một gáo nước lạnh. Trong lúc đợi nước sôi, cô trộn thêm chút bột ngũ cốc nguyên hạt,  thêm nước và nhào bột.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bọn con thích ăn bánh bao nhỏ  bánh bao lớn?” Khương Vân hỏi bọn trẻ.
Kết quả là Tiểu Hải   thích ăn bánh bao nhỏ, còn Tiểu Hà  thích bánh bao lớn. Cả hai  ai chịu nhường ai.
Khương Vân  bảo: “Vậy thì dễ mà, Tiểu Hà nặn bánh bao nhỏ, Tiểu Hải nặn bánh bao lớn nhé.”
Tiểu Hà hào hứng  nặn bánh bao bột dày, bàn tay nhỏ ấn một cái tạo thành hình bầu dục, bên  còn  ba dấu tay, trông  . Sau khi nặn xong thì  nhóc để  trong nồi.
Chờ bánh bao lớn chín , cô mới bảo Tiểu Hải để bánh bao nhỏ  luôn,  đó  hấp.
Tiếp tục hấp,  rắc thêm chút muối thì chín . Cô lấy bánh  khỏi nồi và để  trong một chén trứng vàng óng. Chờ trứng gà đông  thành khối thì mới thêm rau xanh , khuấy một chút  vớt khỏi nồi.
Sau khi dọn ,   dựa theo khẩu vị của  mà nêm nếm dấm hoặc ớt là .
Hai đứa nhỏ  thức ăn thơm phức, bỗng  cảm giác thành tựu hơn, đây là món bọn họ tự tay  đó!
Tiểu Hà: “Sao ông với thanh niên trí thức Trịnh còn  tới ạ?”
Bình thường lúc bọn chúng thức dậy rửa mặt, thanh niên trí thức Trịnh sẽ gánh nước tưới rau, ông Phúc thì tản bộ quanh quanh. Còn hôm nay  mà chẳng thấy .
Khương Vân mới tóm tắt chuyện bắt kẻ  tối hôm qua cho bọn trẻ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-67.html.]
Cả hai   thì trợn mắt há mồm.
Tiểu Hà: “Oa! Anh Tiểu Dã giỏi thật á!”
Khương Vân  cong mi mắt, đưa tay nghịch nghịch đôi tai của chú mèo đen: “Em cũng là con của chị  nha.”
Tiểu Hải: “Chứ   Tiểu Dã là em hả?”
Tiểu Hà: “ Tiểu Dã là vua mèo mà, nó giỏi như  thì  là  cả chứ?”
Tiểu Hải ngẫm nghĩ, nếu là  với Tiểu Hà thì chắc chắn sẽ chẳng bắt  kẻ gian ,  đúng là Tiểu Dã giỏi nhất .
Thế là  bé gật đầu đồng tình: “Anh Tiểu Dã.”
Mèo đen: “Meo.”
Khương Vân bảo bọn nhỏ  gọi ông Phúc và thanh niên trí thức Trịnh tới ăn cơm, kết quả mới mở cửa  thấy hai  họ  khiêng đồ    tới.
Đi  , ông Phúc mới vui mừng hớn hở: “Con gái, bên đội sản xuất phát thưởng cho vì con bắt  kẻ  .”
Khương Vân kinh ngạc : “Sao còn phát thưởng cho con thế?” Việc  bất ngờ quá.
Cô xem lướt qua, cũng  năm cân đậu phộng, bảy cân rưỡi đậu nành, còn  mười cân bắp ngô. Mấy thứ  đều là đồ , đậu phộng thì ép thành dầu, đậu nành thì  thể  tương, trồng thành giá,  đậu hũ.
Trịnh Tất Thần khiêng một mầm cây hương thung con, đây là thứ Tống Trường Thuận cho Khương Vân. Cậu  : “Mọi  đều bàn nên xử phạt kẻ   , riêng ông Phúc  hỏi  phát thưởng cho   công thế nào.”
Khương Vân vội vàng cảm ơn: “Chị dâu cũng  chứ ạ?”
Ông Phúc: “Có chứ, nó  mười cân bắp ngô,   đậu phộng và đậu nành.”
Hai thứ  khá hiếm , bí thư Tống quyết định chỉ thưởng cho Khương Vân thôi.
Trương Ái Anh  ý kiến gì, cô  chỉ cần thoát khỏi tiếng , vốn  từng nghĩ tới chuyện phát thưởng, nhưng  thì càng .
Trịnh Tất Thần lấy xẻng đào một cái hố nơi chân tường, trồng gốc cây hương thung to bằng cánh tay trẻ con  xuống. Đang định  gánh nước thì   Khương Vân gọi về ăn cơm.
Bọn trẻ cứ quấn lấy ông Phúc hỏi chuyện xử lý kẻ    , nếu kể hết chi tiết từ đầu đến cuối thì càng .
Ông Phúc  bảo: “Mẹ mấy cháu  kể ? Là vua mèo bắt kẻ  đó.”
Bọn trẻ   lòng, đúng là Khương Vân  kể  nhưng cô  kể vắn tắt quá, chỉ nửa câu là hết , thế   nghiền .
Ông Phúc thì sẽ kể chuyện xưa, câu chuyện sinh động như thật,   mới .