Khương Vân mang bánh lên, dưa cải muối thái nhỏ, tỏi tây ngâm chua lên. Thấy họ đang kể chuyện hăng  thì  khỏi bật : “Ài,   bảo nữ  hùng đó là con đấy ? Sao con chẳng nhớ gì hết thế ? Nói thật thì con    gì hết, là Tiểu Dã và chị dâu bắt  kẻ . Mẹ của Nga Đản cực kỳ lợi hại, vung giày một cái đập trúng kẻ gian, con  còn thấy đau mà.”
Mọi  phá lên .
Ăn cơm xong, ông Phúc   tìm bút vở ghi chép cho bọn trẻ, thế là dẫn cả hai xuống văn phòng đội.
Khương Vân  gánh nước tưới hành lá với Trịnh Tất Thần. Sau khi chăm hành xong, cô   ươm giống, dù  cũng  cần gieo xuống đất cho nên công việc khá nhẹ nhàng.
Lúc chuẩn    cửa thì cô thấy Trương Ái Anh chạy tới, cô  còn cầm một đôi giày vải nhung đen tới,  là cảm ơn Khương Vân.
Khương Vân vội vàng từ chối, bảo cô   cần để tâm : “Bắt kẻ  cũng là vì chính em mà.”
Trương Ái Anh: “Em dâu, chị  thề, chỉ cần ai bắt  kẻ  hãm hại chị thì chị sẽ cảm ơn  xiết. Em  những cứu lấy những giống khoai lang đó mà còn cứu cả chị, khi đó bắt  kẻ , chị tưởng như  sống   nữa .”
Cô  để trứng gà xuống, ướm giày vải lên chân Khương Vân: “Cái  là chị  lúc , thấy  hợp với em.”
Khương Vân từ chối  xong nên đành  đeo thử. Không ngờ    chân, thế là cô mới nhận lấy, nhưng trứng gà thì quả quyết  chịu nhận.
Trương Ái Anh thấy Trịnh Tất Thần  bên cạnh  tủm tỉm, thế là nhờ  khuyên giúp .
Trịnh Tất Thần  bảo: “Chị dâu, chị cứ mang trứng gà về . Khương Vân   nhận thì nhất định  lấy .”
Hiện tại nhà Khương Vân chẳng thiếu trứng gà, còn đang chia trứng giúp đỡ nhà khác nữa, đương nhiên sẽ  lấy.
Trương Ái Anh cũng hết cách, đành  mang về. Cô   : “Hôm nay chị   với bên đội sản xuất,   em là em gái ruột của chị. Nếu  ai bắt nạt     lưng em thì chị sẽ đánh  đó.”
Khương Vân bật ,  đùa với cô : “ là đế giày của chị dâu dùng  lắm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-68.html.]
Trương Ái Anh   hổ: “Không  lừa em mà, lúc  nhút nhát nên mới  vạch mặt với  .  từ khi Tiền Khai Hoa phá hủy mầm khoai lang, cả nhóm bà  chỉ trách chị. Từ lúc đó chị nhận    thể tiếp tục như  để   khác bắt nạt,   chị sẽ  yếu đuối như thế nữa.”
Khương Vân cũng mừng  cô , cô đổi  giày, cả ba cùng   ngoài.
Lúc   đường, trùng hợp  thấy tiếng loa ở đội sản xuất phát . Giọng của bí thư Tống vang lên, ông đang thông báo tội danh và quyết định xử phạt mà lữ đoàn dành cho vợ chồng thím hai Tống.
“Phạt một nhà Tiền Khai Hoa và Tống Trường Trí phụ trách nhà xí đầu đường, còn  quét dọn phân trâu, phân ngựa  đường. Nam nữ già trẻ cả thôn cùng  giám sát, nếu quét dọn  sạch thì  quét !”
“Hai  bọn họ  ý định phá hỏng mầm giống của đội sản xuất. Bây giờ  cô lập cũng đáng,   bọn họ  xứng nhận lương thực của chúng , cho dù là trồng trọt  thu hoạch cũng  cho tham gia cùng! Bọn họ chỉ   mấy công việc  bẩn  mệt như ủ phân, chôn phân, xuống sông móc bùn thôi!”
“Đây là cách xử phạt bọn họ, cho lao động cải tạo hết!”
“Hơn nữa, con cái phạm  thì phụ   trách nhiệm dạy dỗ . Mà nếu phụ  phạm  thì con cái cũng  trách nhiệm vì  giám sát kỹ! Cho nên hai  họ  sai thì  nhập  hộ khẩu, hồ sơ, để  suốt đời với việc học hành,  việc của con cháu luôn!”
Trương Ái Anh vỗ tay khen : “Tiền Khai Hoa suốt ngày bốc phét con trai  học giỏi cỡ nào, tương lai sáng lạn  ,   sẽ  thành phố với các bác, các . Ôi  khinh,   phố thiếu mấy đứa như thằng nhóc chắc?”
Phụ  phạm  liên lụy cả việc học hành,  việc của con  . Đây là một chuyện bình thường tới  thể bình thường hơn ở thời đại , dù  thì vẫn còn đang bàn cãi.
Khương Vân  là  đây là ý của Tống Trường Thuận,    hận  phá hoại mầm cây, vì  nào để ý chút tình cảm giữa  trong họ.
Lúc họ  ngang qua đội sản xuất, thấy thím hai Tống và Tống Trường Trí đang đeo một tấm bảng gỗ  ghi dấu chéo bằng mực tàu nước  cổ.
Có vài đứa bé sáu, bảy tuổi nghịch ngợm  hiểu chuyện chạy theo họ,  ném đá   mắng: “Kẻ , đánh c.h.ế.t nè!”
Đây là mấy chiêu  nhục nhân cách địa chủ với nông dân giàu   đây. Hai năm nay bắt đầu  đổi chính sách, dù là nông dân giàu  cũng chỉ họp bàn cho  chứ  bắt đeo bảng như  nữa.
Trương Ái Anh  xùy : “Nghe  năm đó Tống Trường Trí cũng phạt nhiều  đeo bảng như  lắm, bây giờ tới lượt ông  nếm mùi vị .”