Khương Vân ngẩn : “Con gái đen là ?”
Tiểu Hải: “Mẹ của Thiết Đầu  con gái của Tống Chiêm Cương sinh   rõ trắng đen.”
Khương Vân cùng ông Phúc  nhịn   lên, cô  ôm bọn nhóc  lòng,  đến nước mắt cũng chảy . Cô chỉ  mèo đen bên cạnh: “Con nghĩ nó đen như  ?”
Mèo đen ngẩng đầu, vểnh tai, chăm chú  cô chằm chằm.
Bọn nhóc  hì hì.
Tiểu Hà: “Không  như   ạ? Mẹ của Thiết Đầu  nó  trắng, mà là đen cơ.”
Khương Vân giải thích cho bọn nhóc một chút  kết hôn mà  sinh  thì coi là  rõ trắng đen  nghĩa là gì: "Bây giờ họ  kết hôn ,  gọi như  nữa."
Bọn nhóc cuối cùng cũng hiểu  ý nghĩa của con gái đen, thì    là dáng vẻ đen, còn tưởng là dáng vẻ đen  sẽ khác biệt, nếu  khác biệt thì cũng   gì để tò mò.
Khương Vân dẫn theo Tiểu Hải  nấu mì và hấp bánh kếp.
Ông Phúc dẫn theo Tiểu Hà  dệt chiếu hương bồ, chờ khi trời nắng  thể treo lên cửa sổ để che nắng, còn  thể mang  trải lương thực để phơi nắng,  hữu ích.
Khương Vân nấu mì, nhóm lửa, Tiểu Hải phụ trách  bánh kếp.
Bàn tay  nhóc nhỏ bé linh hoạt, lấy một nắm bột ướt, vo tròn  dùng sức nhấn xuống, nặn thành một cái bánh kếp hình tròn,  đó in hình ngón tay út đáng yêu, chặt chẽ.
Đang bận bịu, Trịnh Tất Thần mang theo gói hàng từ lữ đoàn đến, bên trong  một bộ quần áo mùa hè của , một đôi giày giải phóng, còn  một hộp thịt hộp ăn trưa, một cân cá khô và nửa cân lá .
Trước   ở chỗ hội thanh niên trí thức  chia, nhưng mà đồ ăn ít, ăn   hoặc ăn ít sẽ thấy khó chịu trong lòng,  mấy  mâu thuẫn,  dứt khoát  cho cha  gửi thức ăn nữa. Lúc  ở chỗ Khương Vân ăn chung với , nên  bảo cha  gửi qua đây luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-74.html.]
Cậu đưa hết thức ăn cho Khương Vân, còn  kịp  chuyện mặt   bắt đầu nóng lên, đỏ bừng. Từ  khi nảy sinh tâm tư khác thường với Khương Vân, lúc trò chuyện trực tiếp với cô,  sẽ mặt đỏ tim đập nhanh  thể kiểm soát. Hơn nữa, hôm nay Tống Chiêm Cương mới  bậy  bạ cha dượng gì đó,   thấy Khương Vân sẽ càng căng thẳng: “Khương… Khương Vân, ăn thế nào do cô sắp xếp.”
Khương Vân hào phóng nhận lấy,  vui vẻ  ngạc nhiên : “Thịt ăn trưa cơ , đây là món ngon đấy, chúng … ừm, xào chung với hành lá, sẽ thơm lắm.”
Trịnh Tất Thần thấy cô   gì  đổi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng  chút mất mát  giải thích .
Cô   ý gì với  nên những lời Tống Chiêm Cương  cô cũng  để tâm.
Khương Vân đang dành hết tâm huyết cho bữa trưa,  để ý đến tâm sự của , lấy bánh kếp  hấp  ngoài, luộc rau chân vịt với nước nóng,  rau chân vịt xào tỏi băm,  dùng thịt xào với hành lá, cuối cùng nấu một nồi canh rau dại với trứng.
Hiện nay, bữa trưa  thịt  là hiếm , mùi thơm vô cùng hấp dẫn, màu thịt hồng cùng với hành lá xanh biếc, còn  cả canh trứng màu vàng tươi, khiến sự thèm ăn của    đẩy lên đỉnh điểm,  bàn ăn tiếng trò chuyện cũng  sôi nổi.
Ban ngày   đều  việc, cũng chỉ  lúc ăn cơm mới tụ tập trò chuyện, hơn nữa còn  bọn nhóc bảy tuổi nên   nhiều chuyện  .
Bọn nhóc cùng ông Phúc bàn chuyện  bán trứng gà, thảo luận đến mặt mày hớn hở,  bàn ăn như thêm một mùi vị khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mèo đen  bên cạnh im lặng uống linh tuyền,  chịu ăn thức ăn khác, cả thịt tẩm gia vị nó cũng  thèm .
Trịnh Tất Thần phát hiện    bàn ăn đều  vui vẻ,  ai để ý đến chuyện ăn  lung tung của Tống Chiêm Cương,   khỏi vui vẻ.
Khương Vân thấy  chỉ lo ăn bánh kếp  đụng đến đồ ăn khác, quan tâm hỏi : “Thanh niên trí thức Trịnh  khỏe ,    ăn thức ăn? Không hợp khẩu vị ?”
Trịnh Tất Thần vội lắc đầu, đỏ mặt: “Rất hợp khẩu vị.  đang nghĩ    ăn nhiều quá , cô  phát hiện  béo hơn  ?”
Khương Vân nấu cơm, mặc kệ là món chính  phụ đều  cho   ăn no, hơn nữa mỗi ngày đều   trứng gà, ít nhất mỗi  một quả.
Ban đầu, họ  hưởng thụ,  ba ngày là  chút lo lắng, nhà nào mà  thể mỗi ngày đều ăn trứng gà chứ! Địa chủ thời xưa cũng chỉ như thế ? Họ ngượng ngùng , để cho bọn nhóc ăn là  ,  lớn  cần ăn. Khương Vân   họ  cần nghĩ nhiều,  đồ ăn ngon sẽ  giấu giếm,   đồ ăn ngon thì   cùng  ăn cơm rau dưa, chỉ cần  định là .
Aiz, mỗi ngày đều như , họ im lặng hưởng thụ, xem  ăn trứng gà đến chán cũng   là  điêu.