Ông Phúc  nhịn   khoe cho bí thư Tống, Trịnh Tất Thần  dám khoe khoang, bản    cha  trợ cấp tiền  khiến cho  khác ghen tị, đến nhà Khương Vân ăn cơm  chọc cho  khác đỏ mắt,   cho  khác  ngày nào cũng ăn trứng gà,  nhất định sẽ cắt đứt tình  em bạn bè.
 da thịt     giấu , bản   tự sờ thấy, cho nên  kiêu ngạo.
Đối diện với đôi mắt long lanh ngấn nước của Khương Vân,   đỏ mặt.
Khương Vân    phát hiện, còn nghiêm túc mà  thoáng qua: “ là nhiều thịt hơn một chút, cũng coi như tài nấu nướng của   tệ.”
Ông Phúc vui vẻ : “Con gái  nấu cơm  ngon   no,  cũng béo lên .”
Tiểu Hà lập tức  lên, ưỡn bụng nhỏ: “Nhìn , bụng cháu cũng lớn thêm một vòng .”
Cậu nhóc bĩu môi với Tiểu Hải: “Tiểu Hải,  xem bụng ai to hơn?”
Tiểu Hải  yên,  nhúc nhích: “Mất mặt quá,   cho xem .”
Mọi   rộ lên, thấy họ như , Trịnh Tất Thần càng ngày càng thả lỏng,  thật sự  thích gia đình , và mong ... Có thể hòa hợp với họ, trở thành một phần của họ.
Buổi chiều, bọn nhóc cùng ông Phúc gom góp tiền,  cần ông Phúc  theo hai nhóc tự  tìm bà Trụ mua gà mái.
Bà Trụ là một bà lão khôn khéo  so đo, dựa theo giá thị trường, con gà mái nhỏ của bà hai đồng bốn hào là đủ, nhưng bà   bán ba đồng.
Bà cảm thấy bọn nhóc  dễ lừa, bọn nhóc lấy trứng gà cho mấy đứa nhỏ trong thôn và  già neo đơn ăn, đương nhiên sẽ nhẹ  dễ lừa,   lí do gì mà  rộng lượng với bà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Gà ở trong thôn đều là gà nuôi thả vườn,   uống thuốc kích thích, đều là gà khỏe mạnh, giá cả  khác  lắm, từ sáu hào năm đến bảy hào năm xu nửa cân.
Thịt gà trống nhỏ săn chắc và thơm hơn thì mắc hơn một chút, còn gà mái đều dùng để đẻ trứng, trừ khi  thể nào đẻ trứng nữa hoặc là trong nhà cần dùng gấp chứ bình thường cũng  bán.
Tiểu Hải: “Bà ơi, cháu  thể thêm một hào, nhưng bà hơn năm hào thì quá đắt .”
Bà Trụ: “Gà  của bà là gà ,  nuôi  dăm bữa nửa tháng, mỗi ngày đẻ  một trứng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-75.html.]
Tiểu Hà kiêu ngạo : “Bà ơi,  cháu nuôi gà  giỏi, gà nhà cháu lúc nào cũng đẻ trứng đều đều. Ông cháu   đôi khi một ngày  thể đẻ hai quả trứng vàng.”
Bà Trụ cũng  chuyện , còn luôn ước ao, ghen tị.
Bà : “Vậy  còn mua gà của bà? Sao   mua của  khác?”
Gương mặt thanh tú của Tiểu Hải nghiêm  : “Bà cảm thấy chúng cháu  lấy của hời của bà? Sao bà  ngẫm  chúng cháu thấy bà  khám bệnh cần dùng tiền gấp, nên cố ý đến giúp bà? Nếu bà  bán, chúng cháu  mua gà mái của  khác,  cần tốn một hào.”
Bà Trụ tấm tắc hai tiếng, lộ  vẻ mặt khó xử: “Bà  các cháu là những đứa nhỏ  bụng,  tiếng  việc . Các cháu cũng  nhà của bà cần tiền gấp để khám bệnh, dù  các cháu cũng lấy tiền  mua gà mái, cũng  ít hơn hai hào năm  mà,  ?”
Nói xong bà còn lau nước mắt.
Bà lão  thế nào cũng là bà lão mắt hoa, răng rụng,   gì cũng  khiến Tiểu Hà thấy đáng thương, lúc   mặt mũi đầy nước mắt,  nhóc lập tức chịu  nỗi.
Tiểu Hà lặng lẽ níu quần áo Tiểu Hải, bảo  nhóc tính toán cho bà nhiều thêm mấy đồng tiền, họ bán thêm một ít trứng gà là  thể kiếm về.
Tiểu Hải cầm tay  nhóc bảo nhóc  cần gấp.
Tiểu Hải: “Xin  bà, nhà chúng cháu cũng   tiền,  là tiền ông Phúc cho mượn. Nếu   bà cần dùng tiền gấp thì con gà   thể mua  với hai đồng ba hào.”
Bà Trụ nóng nảy: “Đứa nhỏ , nhỏ như   cứ tính toán chi li thế? Gà  của bà một đồng nửa cân cũng  đủ. Nếu mang  thành phố, ít nhất cũng một đồng nửa cân.”
Tiểu Hải  rộ lên: “Vậy bà   ạ.”
Cậu nhóc  hỏi   và ông Phúc! Họ đều  chợ đen ở thành phố lớn  thứ đều  đắt đỏ, một quả trứng gà cũng  thể bán  một đồng, nhưng mà bà  .
Bà   là    ?
Bà Trụ nghẹn   , bà đúng là   , hơn nữa mang theo gà  thành phố bán, chỉ sợ  kịp bán   bắt vì tội trục lợi.
Cuối cùng, bà  còn cách nào, nản lòng : “Đi , hai đồng bốn hào thì hai đồng bốn.”