Mèo đen  thấy, nó giơ chân lên và ấn , cục bột ngay lập tức  vết in chân mèo ở .
Tiểu Hà  ha ha : "Thật !"
Nó cũng dùng bàn tay bé của nó ấn lên bột.
Khương Vân: "..."
Tiểu Hải lập tức giải thích: "Vừa   Tiểu Dã cũng ấn tay  bột."
Khương Vân: Thôi  .
Khi ăn cơm tối, chiếc bánh   hấp chín,  một chiếc nào  nứt, mỗi chiếc đều trắng, mịn và  mắt.
Hai đứa nhóc nuốt nước miếng  bánh chằm chằm, nhưng đều hiểu rằng   ăn.
Khương Vân lấy bánh in hình bàn tay bé con, hình vuốt mèo , mỗi  sẽ ăn một cái  bữa chiều.
Ông Phúc cùng Trịnh Tất Thần cũng đến xem, họ đều khen món bánh Khương Vân hấp.
Thời buổi  tay nghề nấu nướng của phụ nữ  đồng đều,   hấp mười cái bánh cả mười cái đều  nứt, bánh  nứt hết còn  , còn  là  hổ.
Nếu bánh  nứt, đãi khách  tặng  lễ cũng  đưa , còn   chồng ghét bỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Vân  : "Chờ đến sinh nhật cha, con cũng sẽ hấp bánh trường thọ."
Ông Phúc  vui: "Đương nhiên là ."
Sợi mì  bánh  trắng  mềm, nhai trong miệng,  vị ngọt thanh,   đều  nỡ cắn một miếng là hết nên  nếm thử từ từ.
Tiểu Hà: "Mẹ, bánh  ngon như , con  ăn món khác, ăn mười cái bánh  cũng ."
Tất cả    rộ lên.
Khương Vân: "Chờ đến vụ thu hoạch lúa mạch,  sẽ tranh thủ để chúng  mỗi ngày đều  mì sợi  ăn!"
Cho dù ăn mì sợi   thể no bụng , nhưng mỗi ngày cũng  thể ăn một chút cho đỡ thèm.
Ngày hôm  Khương Vân cùng hai đứa nhóc dậy sớm, họ thức dậy  vui vẻ gói ghém, trứng, thịt, bánh mừng thọ, rau hẹ và rau chân vịt, chất đầy hai giỏ nhỏ.
Thu thập đầy đủ, cô mới nhớ bác hai bảo buổi trưa hẵng về, giờ  về nhà đều   ai cả.
Nhìn mặt cô  chút buồn, hai đứa nhóc hỏi cô   .
Khương Vân  lắc đầu: "Trước tiên   bữa sáng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-me-ruot-nam-chinh/chuong-99.html.]
Trong lúc ăn sáng, Trịnh Tất Thần tới đưa một gói thuốc lá, ông Phúc mang đến một gói rong biển,  rằng đó là do đại đội trưởng đưa, con gái ông  lấy chồng ở gần bãi biển gửi về.
Khương Vân đều nhận lấy,  nhắn nhủ một chút,  khi ăn sáng xong Trịnh Tất Thần cùng ông Phúc bắt đầu   việc.
Khương Vân  may quần lót và áo ngoài cho hai đứa nhóc, để miễn cho  nóng lòng quá, hai đứa nhóc thì  hái rau dại để chăm gà, vịt.
Hiện giờ trong nhà nuôi hai mươi con gà con, một đàn gà mái còn  bốn con vịt, ăn cũng  ít .
Trần Phúc Cơ  tặng cám mạch và gạo kê, đàn gà con  cần lo lắng thức ăn, còn  chúng đều thích ăn rau dại trộn lẫn linh tuyền  giảm bớt phần nào gạo kê.
Những con gà con ngày đầu đến thì héo hon, nhưng  khi  uống nước linh tuyền, tinh thần của chúng trở nên  , chỉ  vài ngày  lớn lên một vòng, con lớn bắt đầu  lông sẫm màu.
Hiện tại chúng nó khỏe mạnh,  chạy  trong sân, chỉ cần chúng  chạy  ngoài thì sẽ  gặp nguy hiểm.
Không   mèo đen ở nhà, những con mèo khác, chim chích chòe, chồn, chuột cũng  dám đến ăn trộm gà, cho dù mèo đen   ở nhà, chỉ dựa  đàn gà mái trong nhà, hiệu quả chiến đấu  cao.
Hai đứa nhóc  mấy   thấy gà mái nhà họ nuôi cùng với gà trống nhà  khác đánh , đám gà trống đấy   đối thủ.
Thậm chí mèo nhà  khác  đến bắt gà cũng đều  chúng nó đánh bầm dập.
Nếu nuôi thêm hai con ngỗng trắng lớn, thì   trở thành đàn bạo chúa trong lữ đoàn Hồng Phong ?
Tiểu Hà: "Tiểu Hải,   bảo chú Trần đưa hai con ngỗng nhỏ cho chúng  nhé."
Tiểu Hải: "Được ạ, nếu chú  nó."
Bọn nó  mặt trời một lúc, luôn cảm thấy rằng mặt trời hôm nay   chậm? Trước  một lúc là đến trời tối , bây giờ cảm giác thời gian trôi qua  lâu.
Khương Vân may xong quần lót cho hai đứa nhóc, để bọn họ thử một chút, vải quần lót màu xanh lục  hợp với làn da của bọn nhóc, trông tươi tắn và bắt mắt.
Bởi vì cô với Tống Chiêm Cương da đều trắng, thế nên da của hai đứa nhóc cũng  trắng.
Khương Vân: "Cởi  , giờ  giặt một chút, mai là  thể mặc."
Tiểu Hà năn nỉ cô: "Mẹ, hôm nay là sinh nhật của ông ngoại, để cho con mặc  mà."
Tiểu Hải: "Quần lót mặc bên trong,  ai thấy, con cũng  khoe khoang , mặc  gì?"
Tiểu Hà: "Con mặc trong lòng con thấy ."
Ồn ào một lúc, Khương Vân để bọn nhóc cởi  giặt,  đó phơi trong sân.
Gần đến giờ, bọn họ mang theo đồ vật xuất phát, mèo đen  đầu mở đường.
Trên đường về nhà, Khương Vân càng cảm thấy lâu  trở về quê, đến gần quê nhà  cảm thấy hồi hộp lo lắng, nhưng khi  qua sông  đường về nhà, lòng cô  từ từ lắng xuống, càng đến gần, tâm trạng cô  càng phấn chấn.
Cô về nhà  mà!