Lúc dùng lực một chút, nước mắt vẫn luôn treo ở lông mi lặng yên nhỏ giọt.
Không dừng ở má, rơi thẳng xuống.
Tưởng Tân Lệ nghẹn lời trong nháy mắt.
Không mà là cô gái ở mắt quá .
Người rơi lệ khiến lòng phát run.
Thẩm Trình ở ghế , vẫn luôn chú ý đến cô, mà cũng thấy cảnh tượng vô cùng rõ ràng. Các đầu ngón tay giật giật, trong con ngươi đen nhánh như tia sáng xẹt qua.
Tưởng Tân Lệ ngẩn ngơ một lúc thật lâu mới lấy tiếng của : “Thằng bé bắt nạt cháu, thì cháu gặp chuyện gì khó khăn ? Nếu thì ?”
Hả... Cô ?
DTV
Giang Niệm Tư đưa tay lên sờ sờ mắt, mi mắt của cô đang ẩm ướt.
Nghĩ đến thể chất thể kiềm chế nước mắt của thì Giang Niệm Tư cảm thấy chút đau đầu.
Chỉ cần cảm xúc của cô căng thẳng thì sẽ tình trạng , thể khống chế .
Không ngờ bởi vì chuyện mà Thẩm Trình hiểu lầm.
Ngay mặt Tưởng Tân Lệ, Giang Niệm Tư ngại loại chuyện cho nên cô tìm một cái cớ khác: “Bởi vì, bởi vì trong nhà chút chuyện khó khăn”
“Chuyện khó khăn? Chuyện khó khăn gì, bác sĩ Giang cháu xem, xem chỗ dì thể giúp ?”
Sau khi xác định con trai bắt nạt Giang Niệm Tư thì Tưởng Tân Lệ mới yên lòng.
Giang Niệm Tư gì chuyện khó khăn nào, cho dù thì cô cũng phiền khác, dù thì cô cũng thể tự nghĩ biện pháp.
Trong lúc đang do dự tìm cớ để ứng phó với Tưởng Tân Lệ thì ánh mắt cô đột nhiên xẹt qua một tia sáng.
Quay đầu , cô mới phát hiện tay của Thẩm Trình vẫn còn ghim hai cây ngân châm.
Chỉ cần châm mấy cây ngân châm các huyệt vị một chút mà thôi, thời gian thì thấy bây giờ đến giờ rút .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-129.html.]
Cô nhanh chóng đẩy Tưởng Tân Lệ ngoài: “Bà Thẩm, cảm ơn ý của dì, cháu tự cách giải quyết chuyện của , dì cứ ngoài , cháu cần rút cho Thẩm Trình..”
Rút thì cái gì mà thể ?
Tưởng Tân Lệ nghi ngờ đẩy .
Cuối cùng cũng đẩy Tưởng Tân Lệ , Giang Niệm Tư nhẹ nhàng thở phào.
Lần nữa đối mặt riêng với Thẩm Trình, lòng bắt đầu giả dối, rõ ràng là vô ý nhưng mang đến cảm giác là khinh bạc .
Cô đến bên cạnh Thẩm Trình như con ốc sên, đỡ cái ghế đổ đất lên xuống, yên lặng rút kim .
Vì tránh để Thẩm Trình lúng túng, cô như chim cút mà cúi đầu xuống thấp, chỉ sợ Thẩm Trình đối mặt với cô thì sẽ lúng túng hơn.
Mặc dù là đàn ông nhưng ở thời đại bảo thủ, lẽ là đối phương còn lúng túng hơn cô đúng ?
Đầu của Giang Niệm Tư cúi thấp đến thái quá khiến cánh tay để lộ ngoài của Thẩm Trình cũng thể cảm nhận thở của cô như lông vũ lướt qua.
Thể chất thể khống chế nước mắt cùng hành vi tránh để lúng túng của cô khiến Thẩm Trình hiểu thành cô đang quá lo lắng và lúng túng.
“Vừa .”
“Xin vì chuyện !”
Trên đầu của Giang Niệm Tư như một dây anten, mở miệng thì cô cướp luôn lời.
Nhìn ngón tay trắng nõn của cô, Thẩm Trình ho nhẹ một tiếng qua chỗ khác.
“Nếu cố ý thì bác sĩ Giang cũng cần để ở trong lòng”
Bây giờ Giang Niệm Tư vẫn nhớ kỹ loại xúc cảm , như , mặc dù chột nhưng cô cũng dần bình tĩnh .
Vì để dịu sự lúng túng của , cô cố gắng biểu hiện tự nhiên, đưa tay vỗ vỗ, : “ quên , cũng cần để ở trong lòng!”
Đôi mắt hoa đào đẽ của Thẩm Trình d bỗng nhiên trợn to, đuôi mắt cũng đỏ lên.
“Tay!”
Sắc mặt của cũng đổi.