Anh lớn hơn tận tám tuổi.
Anh thấy quan trọng, nhưng sẽ nghĩ như thế nào?
Giang Niệm Tư thoa thuốc cho , : “Anh đây nghỉ ngơi một chút”
“Ừ.”
Anh một tiếng từ trong cổ họng.
Tưởng Tân Lệ thấy cô mà trong phòng khám những bệnh nhân khác cho nên lập tức tiến lên hỏi thăm: “Bác sĩ Giang, chứ?”
Bà mới thấy tiếng con trai rên rỉ.
Bà khả năng nhịn đau của con trai .
Biết nhà lo lắng, Giang Niệm Tư giải thích : “Hôm nay cháu sửa phương án trị liệu, quá trình chút đau nhưng mà hiệu quả sẽ hơn, dì yên tâm, cả.”
“Ừ, là .
Tưởng Tân Lệ nhớ tới chuyện của con trai, bà lập tức lôi kéo Giang Niệm Tư vài câu về việc nhà.
Nói một chút, liền nhảy vọt đến chuyện tìm đối tượng.
Tưởng Tân Lệ hỏi: “Bác sĩ Giang, dì thấy cháu cũng còn nhỏ nữa, cháu tìm yêu ?”
DTV
Rõ ràng tuổi vẫn còn nhỏ, mới mười tám tuổi.
niên đại chính là như , mười tám tuổi tìm yêu cũng chuyện lạ, đừng tìm yêu, ngay cả kết hôn cũng nhiều.
Giang Niệm Tư cũng chỉ coi là bà đang đến việc nhà, : “Nào nhanh như , vội, cháu vẫn còn tính đến chuyện Nghe thấy Giang Niệm Tư giống dối thì gương mặt của Tưởng Tân Lệ tựa như hoa. Lại hỏi: “Vậy bác sĩ Giang yêu cầu gì với đối tượng ?”
Dáng vẻ của bà giống như đang hóng hớt, dáng vẻ như chuyện liên quan đến con trai .
Cũng chỉ sợ còn gì thì con gái nhà tránh mặt con trai .
Giang Niệm Tư thật sự yêu cầu nào.
mà cô cũng từng tưởng tượng xem thích một đàn ông như thế nào.
“Muốn thật cao, 1m8 trở lên.
Con mắt của Tưởng Tân Lệ lóe sáng, 1m8 trở lên, con trai phù hợp.
“Cũng trai.” Giang Niệm Tư : “Cháu thích những vẻ ngoài .”
Nếu dáng dấp thì lúc sẽ thấy cảnh ý vui, tệ, cô chính là nông cạn như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-141.html.]
Ánh mắt của Tưởng Tân Lệ dáng lên nữa giống như hàn điện.
Không dáng dấp cẩu vật nhà bà cũng ?
“Còn khí khái đàn ông, hào phóng, quan trọng nhất là đối xử với cháu”
A, Tưởng Tân Lệ kích động , giống như con dâu đến tay.
Cách một tầng rèm, Thẩm Trình hết bộ cuộc đối thoại của hai .
Môi mỏng của cong lên, đôi mắt đào hoa để tia ý dễ phát hiện.
“Cái đó...về tuổi thì , yêu cầu gì ?” Tưởng Tân Lệ thấp thỏm hỏi thăm vấn đề quan trọng nhất.
Tuổi ?
Giang Niệm Tư nghĩ nghĩ, đó đưa một phạm vi tiêu chuẩn.
“Không thể nhỏ hơn cháu một ngày nào, lớn hơn cháu , 5 tuổi”
“Ôi”
Nhất tiễn xuyên tim, còn là hai trái tim.
Một bên là Tưởng Tân Lệ, một bên là Thẩm Trình.
Dưới năm tuổi...
Sắc mặt Tưởng Tân Lệ chút cứng ngắc, vẻ lúng túng hỏi: “Đàn ông lớn hơn phụ nữ nhiều tuổi thì mới thương vợ, cháu cảm thấy lớn hơn sáu bảy tuổi cũng ?”
Thậm chí bà còn dám tám tuổi, chỉ sợ bại lộ tâm tư của con trai.
Bảy tuổi?
Ừm ~ Giang Niệm Tư lắc đầu: “Quá già , đề tài chung”
“Suu.”
Lần , một mũi tên xuyên qua tâm can tỳ phổi thận.
Một tia ý vi diệu trong mắt Thẩm Trình thu liễm, môi mỏng cũng nhấp trở thành một đường thẳng.
Rất... Già ?
Tưởng Tân Lệ cùng Thẩm Trình đều hiểu một đạo lý.
Chỉ cần là thứ gì đó trái với nguyên tắc và ranh giới đặt thì tất cả thể đổi khi gặp thích.
Ánh mắt Tưởng Tân Lệ liếc qua hoa rèm, cảm thấy não giật giật đau.