Triệu Phương Như : “ , bác sĩ Giang, đặt hàng sáu mươi lăm đơn kem dưỡng trắng, cô bao nhiêu đơn ? Mấy chị em đều đang thúc giục ?”
Mặc dù giữ để tăng kích thích chuyện , nhưng nếu để lâu thì cũng .
Giang Niệm Tư chợt vỗ đầu: “Ôi, quên mất.
Triệu Phương Như cô, cô cũng Triệu Phương Như, hai đưa mắt .
Giang Niệm Tư: “Cho hai ngày.
Triệu Phương Như gật đầu: “Bác sĩ Giang, cô đừng quên nữa đấy”
“Yên tâm”
Vào lúc chuẩn trở về, Giang Niệm Tư mua một chút dược liệu kem dưỡng trắng.
Sau đó cô phát hiện còn hai loại dược liệu.
Xem cô nhập hàng.
Không tệ, kể từ khi quản lý ông nội Trương phát hiện y thuật của Giang Niệm Tư hơn thì ông cho cô quản lý tất cả chuyện trong phòng khám.
DTV
Về phần bản ông ... Nếu chuyện gì thì một vòng ở trong thôn, hoặc đấu võ mồn cùng bà cụ Lương một chút.
Về đến nhà, Giang Niệm Tư đặt hai bao vải lớn ở mặt Giang Tuyết.
Đinh Hồng Mai cùng Giang Tuyết thấy thì đều trợn mắt hốc mồm.
“12 đơn.”
Giang Tuyết: “
Vừa hưng phấn cảm thấy tay đau.
Đinh Hồng Mai hỏi: “Tuyết , con xem thể giúp gì cho con ?”
Giang Tuyết bất đắc dĩ: “Mẹ, chỉ một cái máy may cho nên cũng giúp .”
Tạm thời của cô mấy công việc kỹ thuật như cắt, may bởi vì đo kích thước chính xác.
là đưa chuyện danh sách những việc quan trọng.
Giang Niệm Tư giải quyết dứt khoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-143.html.]
“Ngày mai con sẽ loanh quanh trong huyện thành một chút.”
Nếu góp tiền của cả nhà bọn họ thì cũng đủ mua một chiếc máy may, nhưng mà cần phiếu.
Cô huyện thành xem tình huống .
Giang Niệm Tư dự định huyện thành, Giang Tuyết cũng dừng , cô ngừng việc.
Đinh Hồng Mai giúp gì nên dứt khoát ở trong nhà nấu cơm phục vụ Giang Tuyết.
Giang Thành thì tiếp tục mang theo Giang Đậu Đậu hái thuốc.
Hiện tại bọn họ nhận dược liệu, khu vực gần núi cũng bọn họ càn quét gần hết.
vẫn còn mang ngoài bán, Giang Niệm Tư từ từ .
Ngày hôm , Giang Niệm Tư nhổ châm cho Thẩm Trình xong thì với ông nội Trương: “Ông , mấy loại thuốc trong phòng khám hết , cháu sẽ đến huyện thành xem, ông ở đây trông ông nội Thẩm , nếu đến giờ thì chỉ cần rút bó thuốc là .
“Được, cháu ”
Ông nội Trương đem Giang Niệm Tư như cháu gái nhà , vô cùng yên tâm về cô.
Thẩm Trình thấy Giang Niệm Tư thì khỏi bức rèm đằng , vô ý thức : “Bác sĩ Giang...
“
“Hả?” Giang Niệm Tư đầu về phía : “Còn chuyện gì ?”
Đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, màu mắt Thẩm Trình tối : “Cô huyện thành?”
“Ừ, đúng , mua chút thuốc”
Thẩm Trình : “Nếu bây giờ chờ xe thì thể muộn hơn một giờ, cũng đúng lúc huyện thành việc, cô cùng nhé?”
Nếu xe để nhờ thì tất nhiên là Giang Niệm Tư từ chối.
Trong lúc cô đang lo lắng sợ về về sẽ muộn thì thấy lời , trong lòng bỗng cảm thấy may mắn.
Cô lập tức tươi: “Quá , thì cũng khách sáo nữa, cảm ơn Cô lên, đôi mắt sáng rực rỡ loá mắt, đôi mắt hạnh như chuyện, đến mức khiến cho mắt lom lom.
Thẩm Trình cúi đầu xuống, che giấu sự kinh diễm ở trong mắt: “Ừ, thôi”
Anh quên yêu cầu về độ tuổi khi chọn đối tượng của Giang Niệm Tư mà vô ý thức tới gần cô, liên quan dính dáng đến cô.
Thẩm Trình lái xe, Giang Niệm Tư ở vị trí kế bên tài xế, cả đường , tâm trạng của cô vẫn luôn , bởi vì chuyện cần thiết đều đang phát triển theo hướng .