Bình quân tiền lương của một công nhân viên chức trong nhà máy trấn cũng chỉ 30 tệ mà một bộ chăn đệm đắt như .
mà đây là Triệu Phương Như còn bán rẻ cho cô 5 tệ.
Mỗi bộ rẻ hơn năm tệ, năm bộ là hai mươi lăm tệ.
Nếu đổi khác thì một xu cũng đừng mong lấy từ chỗ Triệu Phương Như, nhưng cô hiểu chuyện, Giang Niệm Tư thể mang đến cho cô nhiều chỗ cho nên sảng khoái.
Năm bộ chăn bộng và ga giường cộng là một trăm tệ.
Giang Niệm Tư cho thêm 10 tệ.
Triệu Phương Như lấy, Giang Niệm Tư : “Cô bán rẻ 15 tệ cho là chiếm nhiều từ chỗ cô, nhận , nếu thì cũng thấy ngại.
Nghe , lúc Triệu Phương Như mới nhận tiền.
Không thể tự mang về cho nên Giang Niệm Tư đến ngã ba đường tìm xe bò tới, lúc mới mang năm bộ chăn về thôn Đồng Mộc.
Giang Niệm Tư núp ở trong năm chiếc chăn trong quá trình di chuyển, dùng cái để chống cái rét.
Xe bò tới, Giang Niệm Tư gọi một tiếng, Giang Thành cùng Đinh Hồng Mai lập tức chạy đến.
Trông thấy xe bò đồ thì Đinh Hồng Mai trừng lớn hai mắt.
, “Tư tư, con mua nhiều chăn bông thế?”
“Cho nhà dùng” Giang Niệm Tư vui vẻ .
Giang Đậu Đậu cùng Giang Tuyết vội vàng hóng hớt.
Nhìn thấy nhiều chăn bông như , một nhà đều cảm thấy choáng váng.
Giang Tuyết sờ lên, cái giác mềm mại lập tức khiến lòng cô chút co rút.
Người một nhà bọn họ cần chịu lạnh đến mức ngủ buổi tối nữa .
Ánh mắt cô về phía Giang Niệm Tư chút xúc động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-170.html.]
Đáng lẽ đây là những chuyện mà cô , nghĩ tới cuối cùng là em gái yếu đuối trụ cột trong nhà.
Đinh Hồng Mai cũng đỏ cả vành mắt.
Giang Niệm Tư thích như , thấy Giang Tuyết cùng Đinh Hồng Mai đều đỏ cả vành mắt thì nhanh chóng : “Mọi cùng tay, mau mau mang đồ nhà thôi.”
Năm bộ chăn, còn cả ga giường, Giang Niệm Tư một giường, vốn là Giang Tuyết cùng Đinh Hồng Mai ngủ chung một cái giường, bây giờ cô chạy tới ngủ cùng Giang Niệm Tư.
Giang Đậu Đậu cùng Giang Thành cùng giường cho nên trong nhà chỉ dùng ba cái chăn.
Giang Niệm Tư để Giang Thành ôm một bộ đến chỗ bà cụ.
Bà cụ sờ thấy cái chăn mềm thì đến híp cả mắt, còn dùng mà mang khoe với khác.
Buổi tối, Giang Niệm Tư ở trong chăn bông ấm áp thì mới cảm thấy sống .
DTV
Giang Thành cùng Giang Đậu Đậu trong chăn, con mắt đen thui của Giang Đậu Đậu tràn đầy vui vẻ: “Anh, chị em thật lợi hại, thể kiếm tiền, , còn thể trị bệnh cứu , em nhân tài nào mới xứng với chị đây?”
“Là chị em, chị .” Giang Thành đánh bé một cái: “Mau ngủ, tuổi còn nhỏ mà cả ngày suy nghĩ lung tung gì thế?”
Giang Niệm Tư ngã bệnh, còn sức lực ở giường.
Cô chán ghét mùa đông.
Cho dù trong tay nhiều tiền hơn nhưng Giang Niệm Tư cũng trì hoãn, lập tức với Giang Tuyết: “Chị , chị dẫn cùng chị, hai tìm một cửa hàng bỏ trống, nghĩ cách thuê Nhìn thấy cô đang ở giường mà còn lo lắng những chuyện , Giang Tuyết cùng Giang Thành cảm thấy vô cùng đau lòng.
Giang Thành hi vọng thể thêm gì đó giúp em gái.
Giang Tuyết bưng canh gừng tới cho cô uống: “Uống chút canh gừng , tránh để lạnh.”
Giang Niệm Tư bưng canh gừng uống một ngụm, tiện tay đưa tiền cho Giang Tuyết, bảo cô nhanh chóng lên trấn.
Cô nhanh chóng định những chuyện đến bệnh viện quân khu.
Giang Tuyết bất đắc dĩ, thể gì khác hơn là đồng ý.
Trước khi , cô quên căn dặn Đinh Hồng Mai chăm sóc cho Giang Niệm Tư.