“Làm thể trách ông ?” Giang Niệm Tư ánh mắt buồn bã của ông nội Trương thì chút đau lòng, ông chỉ là tình bi sầu do thời đại tạo mà thôi.
Vào thời đại đó, ông nội Trương quá nhiều việc bất do kỷ.
Phương thức liên lạc cũng kém.
“Ông nội Trương, ông dỗ bà nội cháu , thực bà sớm mở lòng”
Cô ông nội Trương ép buộc bà nội .
bà nội của cô vẫn còn thiếu một chút chuyện ép để ép bà tiến lên phía , bà quan tâm đến nhiều chuyện nhưng tính toán đến chuyện của chính .
Nếu quen ông nội Trương thì cô cũng sẽ tin lời của bà nội, cái gì mà chỉ là một đàn quá quen.
Đều là đàn đàn em mà thể quen ?
“Cái ông nội ...” Ông nội Trương yêu thương sờ lên đầu Giang Niệm Tư, trong mấy đứa bé, cũng chỉ Giang Niệm Tư giống đàn em khi còn trẻ nhất.
“Ông nội, cố lên” Giang Niệm Tư một động tác tay với ông .
Trước khi , ông nội Trương nghĩ đến cái gì đó, cùng Giang Niệm Tư: “ , nếu ngày mai cháu đỡ thì hãy đến phòng khám một chuyến, trong mấy ngày cháu bệnh , Thẩm Trình đến tìm cháu nhiều ”
Thẩm Trình?
Giang Niệm Tư nhíu mày, trị liệu xong ?
DTV
Còn chuyện gì?
Nghĩ trong lòng như thế, ngày hôm , Giang Niệm Tư cảm giác thể khỏe mạnh hơn chút ít, còn suy yếu như cũ cho nên đến phòng khám.
Giang Tuyết cùng Giang Thành thì xử lý chuyện giấy phép hành nghề, bây giờ đang cổ vũ hộ cá thể kinh doanh cho nên việc xử lý giấy phép hành nghề còn quá khó khăn nữa.
Hôm qua cô ở trong phòng khám, ông nội Trương cũng đến nhà cô, cho nên hôm qua phòng khám đóng cửa một ngày, hôm nay nhiều bệnh nhân tới.
Có lẽ là họ nghĩ phòng khám còn mở cửa.
Trong phòng khám lạnh tanh, Giang Niệm Tư cảm thấy quá quen thuộc, cô lấy một chiếc chăn đen lên ghế .
Thẩm Trình tới phòng khắp, trông thấy mặt tiền một bóng thì trong lòng chút tiếc nuối, sắp rời mà vẫn thể gặp cô một cuối ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-175.html.]
Vừa thì thấy tiếng nhẹ nhàng từ phía truyền đến.
“Thẩm ?”
Thẩm Trình bỗng nhiên đầu, cũng kịp che giấu niềm vui trong mắt: “Bác sĩ Giang”
Giang Niệm Tư dậy khỏi ghế , tóc rối tung vì xuống, dáng vẻ xốc xếch để lộ tư thái lười biếng tùy ý của cô.
“Ông nội Trương đến tìm nhiều , , cơ thể thoải mái ?”
Ánh mắt Thẩm Trình gương mặt cô, thấy sắc mặt cô khá hơn lúc thì cảm thấy yên lòng. Lại nhịn hỏi: “Cơ thể cô khá hơn chút nào ?”
“ mang bệnh từ trong bụng cho nên quen , chuyện gì.”
Giang Niệm Tư hỏi : “Anh vẫn còn trả lời vấn đề của đấy? Tìm chuyện gì?”
Thẩm Trình đến tìm cô thì còn thể là chuyện gì chứ, đương nhiên là gặp cô một .
cần một cái lý do.
Một cái lý do thể khiến cô hoài nghi.
“ rơi mất thuốc”
“Rơi mất?” Giang Niệm Tư nhíu mày: “Anh đến chỗ nào?”
Thẩm Trình cặp mắt hạnh xinh của cô như ngậm nước thì môi mỏng mím thật chặt.
Sau nụ hôn ngoài ý ngày đó, buổi tối về mơ, cuối cùng mơ thấy cô dùng dáng vẻ giận nhưng giận , khiến sống yên ngay cả ở trong giấc mơ, chạm cô, tới gần cô.
Cả đời dối nhiều, tất cả dùng hết cho cô.
Chỉ vì thêm một lý do để tới gần cô.
Nghĩ tới đây, Thẩm Trình cảm thấy chút ti tiện.
Anh nhíu mày ghét bỏ chính , nhưng ngoài miệng vẫn điểm dừng.
“Ở chỗ rãnh nước bẩn”