Ông bước , liền : “Nói lắm, bệnh viện quân khu của chúng , chính là nơi phục vụ vì quân nhân, vì bệnh nhân Ông đầu vị bác sĩ nữ trung niên đó một cái, đồng ý : “Bác sĩ Giang từng là đồ của ông bác sĩ Trương bệnh viện tổng quân khu, nếu như bác sĩ Lưu thực sự nghi ngờ, chốc nữa hẵng cạnh tranh, đừng mấy cái mặt bệnh nhân”
Người trong khoa tây y , trong khoa đông y kinh ngạc : “Viện trưởng, ông là ông bác sĩ Trương, Trương Khởi Tiên của bệnh viện tổng quân khu ?”
Viện trưởng gật đầu: “Chính là tử truyền của bác sĩ Trương Khởi Tiên”
Nghe , các bác sĩ trong khoa đông y đều xôn xao hết lên.
Người trong khoa tây y rõ lắm, nhưng từ thái độ của các đồng nghiệp thể cảm nhận thầy của Giang Niệm Tư lợi hại.
Hứa Quan Quan cũng kinh ngạc Giang Niệm Tư một cái.
Thì là đồ của ông Trương, chẳng trách ông nội Thẩm ngăn cản cô phẫu thuật.
Bác sĩ Lưu viện trưởng bắt bẻ mặt , trong lòng thoải mái, nhưng chỉ thể nuốt cơn tức xuống.
Giang Niệm Tư lễ phép gật đầu với viện trưởng, lúc mới mới đầu hỏi thăm Thẩm Trình: “Có nhiều như thế , thấy mất tự nhiên ?”
Giọng của cô dịu dàng, rót trong đầu của Thẩm Trình từng chút một, khiến trong mắt chỉ thể thấy cô.
Anh lắc đầu: “Không .”
“Vậy thì , sẽ bắt đầu đây”
Sợ Thẩm Trình ảnh hưởng bởi vị bác sĩ nữ đó, Giang Niệm Tư dịu dàng an ủi : “Đừng khác gì, bây giờ mới là bác sĩ phụ trách chính của , tình hình của thể trị khỏi , hiểu rõ nhất, lời của ích hơn của những khác, tin tưởng , ?”
Giọng của cô mềm mại, giống như gió nhẹ thổi qua mặt, Thẩm Trình đôi môi của cô mở đóng, cô dùng giọng điệu dịu dàng nhất hỏi .
Tim tan một nửa, còn một nửa thì đang đập thình thịch một cách mất kiểm soát.
“Được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-230.html.]
Lúc , Giang Niệm Tư mở băng vải và tâm gỗ đùi .
Cái chân hôm nay vẫn sưng lên như thế, vẫn còn nhiều m.á.u bầm.
Ngón tay của Giang Niệm Tư nhẹ nhàng chọc bắp chân của , mắt thậm chí còn chân của , chỉ Thẩm Trình: “ nhớ , thể chịu đau giỏi, đúng ?”
Thẩm Trình gật đầu, đôi mắt mang ý của cô, đôi tai truyền đến một chút nóng.
Giang Niệm Tư càng dịu dàng hơn: “ giải thích với một chút, xoá hết điện thoại mà lưu , là vô ý.
Thẩm Trình sững sờ cô, cho nên... cô để ý, mà là...
“Hự.”
Thẩm Trình đau đến mức kêu lên một tiếng, lập tức hiểu rõ, Giang Niệm Tư mấy lời , là vì di chuyển sự chú ý của .
Giang Niệm Tư dùng tay nắn xướng cho .
Kĩ thuật nắn xương một tay đó, vô cùng dứt khoát.
Mọi chỉ thấy ngón tay trắng nõn của cô đang di chuyển chân của Thẩm Trình mấy , cô thu tay .
Sau đó lấy một cái hộp ở bên cạnh .
DTV
Mở cái hộp , toả làn sương nóng hầm hập, bên trong sắp xếp lọ thuốc mỡ đen xì, mùi thuốc đông y nồng nặc.
Trong đó một vị bác sĩ đông y ngửi thử, : “Có đương quy, hồng hoa... còn mấy vị thuốc ngửi mùi”
Có lẽ là dùng để hoạt huyết hóa ứ (lưu thông máu, giảm nghẽn tắc mạch máu).
Giang Niệm Tư bôi thuốc mỡ nấu xong lên chân của Thẩm Trình, đó động tác thành thạo đặt tấm gỗ lên cuốn băng gạc để cố định.
Thẩm Trình qua cơn đau một lúc đó, đầu cô, cô đang cúi đầu, nghiêm túc cuốn băng gạc chân của .