Chẳng lẽ khi ai đó hôn mê do xuất huyết não thì trí nhớ thể lấy theo?
Ý tưởng hình thành thì bà lão bán bánh tiếp tục : “Bác sĩ Giang , chính là bác sĩ Giang. Vị bác sĩ hôm qua đưa từ địa ngục trở về là một trong những chủ của cửa hàng quần áo may sẵn . Hai chị em họ cùng mở cửa hàng .”
Chẳng lẽ chính là cô gái ?
Lưu Vân Cường bỗng nhiên bật , chuyện giống như câu khắp nơi thì tìm , đầu thì tự nhiên thấy, hoá chẳng hề tốn chút công sức nào ?
Khó trách thằng nhóc Hứa Ninh dám dối mặt .
Cậu rõ ràng là sợ bác sĩ Giang thù chuyện cũ, sẽ ngáng chân .
Lưu Vân Cường là , cho một cơ hội cuối cùng, nếu nắm bắt, thì sẽ bao giờ dùng đó nữa.
Ở phía bên , Giang Niệm Tư trở về nhà, lấy những thứ cô mua và đưa cho Giang Tuyết kích cỡ bộ quần áo may đo của Triệu Phương Như.
Ngày mai cô sẽ rời , việc gì cần giải thích thì giải thích cho rõ ràng .
Quần áo trong cửa hàng quần áo Tuyết Niệm bán chạy, điều mang cho cô niềm hy vọng lớn lao.
Cô từng bước một, mở rộng quy mô kinh doanh lớn hơn.
Sau khi trò chuyện với Giang Tuyết về kế hoạch sơ bộ, Giang Niệm Tư tìm Giang Thành.
Giang Thành và Giang Bằng Vũ đang ở bên ngoài, bọn họ mới săn, bắt mấy con thỏ mang về.
Giang Đậu Đậu cũng bắt một con, chạy như điên theo hai trai của , hai cũng thật vô đạo đức, bản cao chân dài hơn , những vẫn nhanh vô cùng, bao giờ nghĩ đến việc đợi cả.
DTV
Đứng ở trong sân, Giang Bằng Vũ kêu to hết sức: “Tư Tư, A Tuyết, mau đây cho hai xem thứ lắm.”
“Cái gì cơ?” Giang Tuyết buông bộ đồ thêu trong tay xuống, ánh mắt lấp la lấp lánh, hiển nhiên hứng thú.
Cô đặt đồ xuống, chạy ngoài, Giang Niệm Tư mở cửa phòng chính .
Hai chị em lượt chạy ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-292.html.]
“Nhìn xem, đồ đây”
Giang Bằng Vũ nhặt một con thỏ trắng mập mạp và giơ cao lên.
Giang Thành và Giang Đậu Đậu cũng thua kém.
“Con thỏ!”
Hai chị em đồng thanh reo hò và mỗi vươn tay ôm lấy một con.
Giang Niệm Tư tài nấu nướng tệ, nhưng một thời gian dài nhàn rỗi luyện tập, tay nghề của cô chút thụt lùi.
Đôi mắt cô sáng lên, cô ba em bằng một đôi mắt to trong sáng và ngây thơ : “Hôm nay sẽ cho các em ăn thêm một bữa nữa, thịt thỏ kho tàu”
“Hả?”
Bốn đồng thanh đặt câu hỏi, bao gồm cả Giang Tuyết,.
Giang Niệm Tư chớp mắt, thấy bốn đang chằm chằm , cô cúi đầu liếc con thỏ đang nhảy trong lòng .
Con thỏ cô bằng đôi mắt đỏ hoe, như đang buộc tội cô là kẻ hết sức tàn ác.
“Mọi định ăn chúng ?” Giang Niệm Tư thấp giọng hỏi, rõ ràng là càng về tiếng càng yếu ớt.
Giang Bằng Vũ cuối cùng cũng tìm giọng của : “Đây là món quà bọn tốn nhiều công sức mới bắt cho em và con bé Tuyết đấy...”
Ồ, hoá là một món quà.
Giang Niệm Tư hổ, ngượng ngùng: “Cảm ơn nhiều”
Giang Tuyết giờ cũng mới hồn, : “Oa, con thỏ thật đáng yêu, thế mà em gái tàn nhẫn như Một giây tiếp theo, Giang Thành : “Con thỏ xám béo quá, Tư Tư ăn thì là thịt con ?”
Sau khi nhận sự đồng ý của , lương tâm tìm của Giang Niệm Tư vứt bỏ, cô mạnh mẽ gật đầu: “Được.”
Giang Tuyết con thỏ trắng nhỏ trong tay với ánh mắt cam lòng, vô thức ôm chặt nó.