Thẩm Trình vốn tưởng rằng thể lời ngọt ngào gì đó, đột nhiên lùi tạo cách với cô, kinh ngạc cô.
Giang Niệm Tư dịu dàng, cúi nhẹ hôn lên môi : “Đội trưởng, Thẩm, là đồ ngốc ?”
Ngoài cô , ai thực sự ngu ngốc.
Tuy nhiên, khi hôn, Thẩm Trình thật sự trở nên ngơ ngác, mím môi , cẩn thận cảm nhận nhiệt độ từ đôi môi của cô.
Một lúc , Thẩm Trình đến gần cô, tiếp tục hỏi: “Vậy em thích điều gì ở ? Ngoại trừ việc là một quân nhân.”
“Ừm... Em thích khuôn mặt của nha.” Giang Niệm Tư thẳng thắn ôm mặt : “Anh trai, ?”
Thẩm Trình trở nên hưng phấn trong giây lát, trong đôi mắt đen láy tràn ngập ý thâm thúy.
Giang Niệm Tư ở cùng Thẩm Trình lâu, lát cô liền cẩn thận kiểm tra chân của , dùng châm bạc thử mấy , xác nhận vấn đề gì lớn liền rời .
Cô tìm trưởng khoa.
Thẩm Trình tới bên cửa sổ, thấy khuôn mặt tuấn tú phản chiếu kính cửa sổ, liền mỉm hài lòng.
Anh từng cảm thấy trông giống một tiểu bạch kiểm (*).
Bây giờ chợt cảm thấy trai lẽ cũng tệ, chỉ cần thể quyến rũ cô gái thích thì đó là một vẻ trai đủ tiêu chuẩn.
DTV
Anh đang “tự khen ” thì cửa phòng đẩy một cách thô bạo.
Cháu trai.”
Giọng lạnh lùng truyền , lưng Thẩm Trình trở nên cứng đờ.
Trong lòng cảm thấy chút áy náy, đầu Thiệu Dương.
“Cậu đến ......
“Chậc, vẻ mặt thế là thế nào? Cậu đang thương hại đấy ?” Nhìn thấy Thẩm Trình càng áy náy, Thiệu Dương càng cảm thấy vui, càng bực bội.
Chứng tỏ thằng nhãi thật sự ôm mỹ nhân về .
Anh giơ chân chặn cửa và : “Cô gái đó thật sự thích ?”
Chuyện như xảy giữa và Thiệu Dương, thực sự hổ.
Bởi vì mối quan hệ giữa hai thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-308.html.]
Trong quân đội, ngẩng đầu thấy thì cúi đầu cũng gặp, họ đều sống trong cùng một khuôn viên, khó thể tránh khó xử khi gặp mặt.
Ánh mắt Thẩm Trình tối sầm: “Cậu......
“Chậc, đừng với vẻ mặt đó. Cái khác thì sẽ đòi hỏi nữa, nhưng sẽ chỉ một điều thôi. Nếu thấy thì để đánh một cái, đánh trả.”
Thẩm Trình hiếm khi rộng lượng với .
Sau khi thở dài, nhắm mắt và : “Đến đây , chỉ một thôi, chuyện đó sẽ xảy nữa , đừng lấy cớ nữa”
“Đồ c.h.ế.t tiệt. Thiệu Dương lao tới đ.ấ.m cho một quyền.
Thẩm Trình ôm bụng thở hổn hển, xuống tay mạnh đấy.
nó vẫn thật đáng giá nếu thể theo đuổi cô gái thích.
Anh tin rằng hôm nay cả hai đều trở thành đánh.
Thiệu Dương đánh một quyền, giơ tay đỡ cánh tay , : “Đau ?”
Thẩm Trình bình tĩnh , ậm ừ : “Không , sức lực của đủ.”
“Vậy thì cho thêm một cú đ.ấ.m nữa.
Thiệu Dương nắm lấy cánh tay , ném lên giường và đ.ấ.m mắt thứ hai.
Thẩm Trình lời nào, che mắt trái : “Thoải mái ?”
Thiệu Dương dùng hai tay chỉnh cổ áo: “Thoải mái cái rắm, Thẩm Trình, ông đây cho , thua, thừa nhận, nhưng nhất định đối xử với cô , hả?”
Thẩm Trình thể hiểu tâm trạng hiện giờ của Thiệu Dương.
Anh giờ tay lên chạm nắm đ.ấ.m đang thủ sẵn của Thiệu Dương, hai đều im lặng.
Thiệu Dương lớn, trong giọng chút chua chát: “Hứa với , đừng để cho cơ hội theo đuổi cô ”
“Đừng lo lắng, sẽ mạo hiểm mạng sống của để đối xử với cô .”
“Rất ” Thiệu Dương vỗ vỗ vai : “Cô ở ?
tìm cô ”
“Hả?” Thẩm Trình liếc một cái.