Anh ngờ những lời công bằng và vị tha như từ cô.
Nghĩ tới lời cô từng về việc bác sĩ chính là lực lượng hậu phương cho quân nhân, trong mắt Thẩm Trình hiện lên một tia kiêu ngạo.
Bác sĩ Giang của tâm tư riêng gì chăng nữa thì đó cũng là tâm tư nhằm tổn thương khác.
Nếu thật sự như , cần gì miệt mài tìm bí mật của cô.
Thẩm Trình nhận ý trong mắt ôn nhu đến nhường nào.
bác sĩ Đỗ phát hiện điều đó.
Bác sĩ Đỗ ngoài, thấy nụ rạng rỡ của Thẩm Trình, khỏi cau mày : “Đội trưởng Thẩm, dính quá đấy.”
Âm thanh đột nhiên đánh thức Thẩm Trình: Nhìn thấy ánh mắt chút chán ghét của bác sĩ Đỗ, hiếm khi Thẩm Trình cảm thấy hổ.
Giang Niệm Tư ở ngay phía bác sĩ Đỗ. Khi những gì bác sĩ Đỗ , cô nghiêng đầu bối rối bên ngoài.
“Thẩm Trình? Tại tới đây?”
DTV
Thẩm Trình lấy hộp cơm : “Anh mang cho em một ít đồ ăn”
Bác sĩ Đỗ chịu nổi sự đeo bám của trai trẻ nên lắc đầu cầm sổ y khoa rời .
|| “Như phiền phức cho quá, lát nữa em thể đến căng tin”
Dù điều nhưng Giang Niệm Tư vẫn vui vẻ vì bạn trai luôn nghĩ đến cô.
Cô mỉm đón lấy hộp cơm: “Ồ, là mấy món em thích ăn. Hôm nay đầu bếp của căng tin con giun trong bụng em ?”
Làm gì chuyện đầu bếp căng tin hiểu cô, mà là Thẩm Trình mới chính là con giun tròn trong bụng Cô.
Đồ ăn mang đến là do đầu bếp căng tin đặc biệt chuẩn bằng chi phí riêng của .
Không cách nào, bác sĩ Giang của , chiều chuộng cô thì để ai bây giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-347.html.]
Thẩm Trình giọng mũi của cô, lo lắng hỏi: “Em cảm ?”
Giang Niệm Tư gật đầu, đôi mắt to ngấn nước lộ vẻ đáng thương: “Ừ, tối hôm qua nghĩ đến việc và chị gái sẽ tới đây, trong lòng vui mừng đến mức đạp chăn khi ngủ... Nên em cảm lạnh”
Giọng của cô vốn nhẹ nhàng, nhưng khi cảm, giọng của cô trở nên mềm mại và yếu ớt, khiến càng thêm thương hại cô.
Nghĩ tới điều Giang Bằng Vũ , Thẩm Trình bất đắc dĩ thở dài, kéo cổ áo cao lên cho cô.
“Thân là bác sĩ nhưng em vẫn thể tự chăm sóc bản ”
Giang Niệm Tư cũng để ý cử chỉ , cô ở hành lang, dùng thìa múc một miếng khoai tây cho miệng.
“Vậy thì đây? Thân thể của em yếu ớt, sức đề kháng .”
Cô nhất quyết tập yoga mỗi ngày chỉ vì cơ thể ngày càng yếu .
Thuốc men cũng chuẩn theo đúng tiêu chuẩn, nhưng bản chất bệnh tật yếu đuối quá khó cải thiện, nên giá trị vũ lực của cô chỉ phù hợp để tạo những đòn bùng phát lực bất ngờ.
Hiện tại cũng khá , khi cô chăm sóc cẩn thận, tĩnh dưỡng một thời gian, cảm giác còn khó chịu như nữa.
Cô cúi đầu ăn, Thẩm Trình cũng theo cô, song hành cùng cô, một tay đưa phía để bảo vệ cô, đề phòng cô đang bận ăn thì ngã.
“Vậy bây giờ nên thế nào? Uống thuốc ?” Thẩm Trình hỏi cô, “Có gì thể ?”
Giang Niệm Tư thở dài, đầu , nhếch mép : “Muốn giúp em ?”
Thẩm Trình thản nhiên gật đầu: “Em lệnh thế nào cũng ”
Anh , ngoài đất nước, phần đời còn của sẽ do cô chủ.
Miễn là cô cần nó.
Giang Niệm Tư móc ngón tay với , Thẩm Trình đến gần cô, cô mỉm với Thẩm Trình: “Vậy giúp em giặt quần áo .”
Ở thời đại , điều khiến cô đau lòng nhất chính là việc dùng tay giặt quần áo mỗi ngày.