Lưu Vân Cường như , chỉ chừa một gian nhà xưởng ký túc xá, hơn nữa thấy cảnh vật sơ bộ là nơi nghỉ ngơi, bên trong ngoại trừ giường thì cơ sở thiết nào.
Anh cố ý như .
Giang Niệm Tư rõ, đây là Lưu Vân Cường thử thách năng lực giải quyết vấn đề của các cô.
Rốt cuộc chỉ chiếm ba mươi phần trăm cổ phần, để cho đầu tư nhiều tiền như , còn yên tâm giao nhà xưởng và công ty cho các cô quản lý, trừ khi năng lực chủ đạo của các cô đủ để khiến tin phục.
DTV
Vấn đề , thật trong lòng Giang Niệm Tư tính toán.
Cô kinh nghiệm buôn bán, nhưng ít cô cũng đến từ đời , tri thức ít.
Yêu cầu , càng nhiều vấn đề sắp gặp gần như hiện mặt cô trong nháy mắt.
“Được, sẽ giải quyết chuyện ” Giang Niệm Tư .
Giọng điệu Lưu Vân Cường trở về hòa nhã: “Vậy chờ mong sự hợp tác với bác sĩ Giang, giải quyết xong chuyện , chúng sẽ lập tức ký hợp đồng, các cô bàn bạc với một chút”
Dứt lời, xoay trong xe, để thời gian và gian cho ba con các cô.
“Tư Tư, chuyện dễ giải quyết.” Đinh Hồng Mai là nông dân, bà rõ cách nghĩ của đa nông dân.
“Mọi đều bản lĩnh gì, chỉ nông, con đưa tiền, nhưng tiền sẽ ngày xài hết, còn suy xét bán đất , con cháu bọn họ về .
Giang Tuyết cũng im lặng, cô thở dài: “Hơn nữa bây giờ nhiều đều là già chủ gia đình, con cháu những cũng mấy , còn chia nhà nữa, em mấy nhà còn sống chen chúc với ”
Mà tư tưởng của gia là bảo thủ khó đổi nhất.
Người trẻ tuổi thể sẽ lợi ích mắt che giấu, nhưng đa già sẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-378.html.]
Tư tưởng của nhiều là cũ kỹ, bảo thủ, đổi.
Điều càng quan trọng là bọn họ suy xét đến càng xa, cho dù con cháu tiền thì cũng để đường lui ở quê quán.
Huống chi bây giờ giá bán đất cũng nhiều, nhiều nhất thì cũng hai ba năm xoèn xoẹt xong .
bọn họ trồng trọt là thể đảm bảo miếng ăn cả đời.
Hoàn cảnh chung như , nhiều mạo hiểm.
Giang Niệm Tư chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần, Giang Tuyết và Lưu Vân Cường mỗi bên chiếm ba mươi phần trăm.
Mà về phương diện quản lý, Giang Niệm Tư chắc chắn sẽ để Giang Tuyết .
Cô tâm bồi dưỡng năng lực suy nghĩ của chị gái, cố ý dẫn đường cô : “Chị, chị cảm thấy chịu bán đất chủ yếu là lo lắng điều gì?”
“Lo lắng cơm ăn chứ gì” Giang Tuyết đáp một xong, hai mắt cô sáng ngời: “Có là chúng giải quyết vấn đề về nguồn thu nhập của bọn họ thì bọn họ sẽ đồng ý ?”
Hai mắt Giang Niệm Tư sáng lên, chị của cô thông minh đó.
“Sau đó thì ?”
“Không chúng mở xưởng quần áo ? Cần một lượng lớn công nhân. Người trong thôn thì chúng thể dạy. Mỗi nhà đồng ý bán đất sẽ xưởng việc từ một tới hai . Được trong xưởng là cơ hội khác cầu cũng , chỉ cần chúng cho bọn họ công nhân trong xưởng, bọn họ nhất định sẽ đồng ý.
Giang Niệm Tư mím môi : “Chị, chị đúng. nếu thì chúng sẽ gặp một vấn đê.”
“Vấn đề gì?” Giang Tuyết hiểu liền hỏi.
Giang Niệm Tư : “Người trong thôn đều quen mấy chục năm, dù họ hàng thích thì cũng là quen cả đời. Bọn họ là một nhà, cần kéo bè kéo phái cũng sẽ tự hình thành một nhóm.