“Trưởng khoa, một bác sĩ họ Thẩm đến tìm cô, là của bệnh viện trung ương”
Bác sĩ họ Thẩm, còn là của bệnh viện trung ương?
Giang Niệm Tư và Thẩm Trình bốn mắt , lập tức xác định tới là ai.
Thẩm Trình đến mở cửa .
Cái gọi là kẻ thù gặp mặt sẽ gai mắt, lời đó Thẩm Thanh Tuệ cho chính , cô bình tĩnh, thể vì Thẩm Trình mà thành kiến với yêu của .
Chợt thấy Giang Niệm Tư ở trong văn phòng của Thẩm Trình, sự tức giận cùng hận thù trong lòng Thẩm Thanh Tuệ lập tức dâng lên cũng sớm mất lý trí.
Cô lạnh một tiếng: “Sao vội vàng đến đây thế, , sợ ăn thịt cô ?”
Thẩm Trình nhíu hai mắt , giọng lạnh đến tận xương: “Nếu chị dám đụng cô dù chỉ một chút, chắc chắn sẽ khiến cho chị trả một cái giá thật đắt.
“Cái gì? Phải trả một cái giá thật đắt?”
Thẩm Thanh Tuệ nở nụ vặn vẹo: “Cậu cảm thấy trả một cái giá thật đắt ? Bởi vì mà mất yêu nhất, còn thì , ở chỗ chuyện yêu đương? Dựa cái gi chứ? Cậu cho rằng tìm một cô gái chút năng lực thì thể hạnh phúc cả đời ? cho , thể nào , loại phụ nữ cùng lắm thì chỉ xem trọng phận và địa vị của , ngoài còn là vì bối cảnh là cháu trai cả của nhà họ Thẩm nữa.”
Giang Niệm Tư thích những lời .
Cô giữ chặt Thẩm Trình, hỏi ngược cô : “ xem trọng chỗ nào của Thẩm Trình thì liên quan gì đến chị? Chị bệnh ? Ở chỗ hô to gọi nhỏ.”
Thẩm Thanh Tuệ lạnh một tiếng, đúng là chuyện đó liên quan đến cô, nhưng ai bảo cô là yêu của Thẩm Trình chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-425.html.]
Cô ngẩng mặt lên liếc mắt lướt qua Giang Niệm Tư, thấy dáng vẻ vô cùng xinh của cô, trong lòng khẽ nhạo một tiếng, Thẩm Trình luôn tự nhận công bằng, khi kiếm yêu cũng sẽ chọn vẻ ngoài.
Giọng của cô đầy sự khinh thường khác: “Không chuyện liên quan đến , chỉ là chướng mắt thôi, thể đến viện nghiên cứu cho dù là ai, thì cũng cũng đều là tài đức vẹn , chỉ cần y thuật mà đức tính cũng quan trọng, còn một phụ nữ chỉ bò lên cành cây cao như cô thì năng lực gì? Và còn đức tính gì?”
“Phải ?” Sắc mặt Giang Niệm Tư lạnh xuống, cô trả lời cô bằng một giọng mỉa mai: “Những khác thì thấy, nhưng gặp một , chỉ mới thấy khác chửi bởi nhưng vẫn thể viện nghiên cứu, thấy đức tính cần thiết cũng chẳng gì.”
“Cô...” Thẩm Thanh Tuệ ngờ Giang Niệm Tư thế mà thể dám cô phẩm đức.
DTV
Ít nhất so với cái loại lòng lang sói như Thẩm Trình thì vẫn hơn nhiều.
Thẩm Thanh Tuệ còn thêm, nhưng cô Thẩm Trình nắm lấy tay kéo ngoài.
Giang Niệm Tư cũng thầm mừng rõ, giao cô cho Thẩm Trình xử lý.
“Thẩm Trình, buông , buông .”
Thẩm Thanh Tuệ tay đ.ấ.m chân đá với Thẩm Trình, đáng tiếc những cái đánh tay của cô Thẩm Trình, cũng chỉ như cơn mưa nhỏ, tác dụng gì.
Thẩm Trình lập tức đẩy Thẩm Thanh Tuệ đến sân thượng, chỉ dùng lục nhẹ một chút thể ném cô ngã xuống mặt đất.
Thẩm Thanh Tuệ đột nhiên té ngã đất, cô tức giận thẳng dậy, mắng: “Sao hả, chẳng lẽ đúng, lo lắng gì?”
Từ trong thâm tâm của Thẩm Trình, cũng là tính tình gì.
Thấy Thẩm Thanh Tuệ vẫn chấp mê bất ngộ, khóe môi của nở một nụ châm biếm, trong đôi mắt đen nhánh thâm sâu vô tận.