Lư Lan Nguyệt bất chấp sự ngăn cản của Giang Niệm Tư mà “bốp bốp bốp” dập đầu mấy cái với Giang Niệm Tư.
“ cần như , cô cứu sống cả nhà chúng , cô xứng đáng nhận điều ”
Giang Niệm Tư thói quen như , cô dùng sức kéo đối phương vì sợ đối phương sẽ tiếp tục, cô vội : “Cái , bệnh cần nhanh chóng trị liệu, cô như thế sẽ chậm trễ thời gian của .”
Chữa trị cho bệnh?
Lư Lan Nguyệt nhớ đến mục đích tới đây của cô , nhưng cô gái xinh mắt, cô thể một câu tthay đổi .
bệnh tình của ba cô , thật sự thể bỏ qua, Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y của Giang Niệm Tư: “Ân nhân... Cô, cô thật sự thể cứu sống ba của ?”
Giang Niệm Tư dùng lực nhẹ nhàng nâng cô dậy, cô hiểu rõ nhà lo lắng nên dịu dàng trấn an: “Bác sĩ chúng sẽ dốc hết sức lực để giúp cho ba của cô.”
Thu thu lúc ôm đùa Giang Niệm Tư : “ , ơi, chị gái lợi hại chắc chắn sẽ cứu ông ngoại.”
Lư Lan Nguyệt ánh mắt dịu dàng của Giang Niệm Tư, cô cảm nhận một tia tin tưởng.
DTV
Cô gái lòng thiện lương như , thể lấy tính mạng của đùa chứ?
Nếu như năng lực, nàng chắc chắn sẽ tùy ý nhận phần chữa trị cho ba.
“Vậy phiền ân nhân.”
Thẩm Thanh Tuệ khi tin tức như cho Lư Lan Nguyệt , trong lòng cô vẫn luôn bất an.
Từ sâu trong đáy lòng luôn một thứ giày xéo lương tâm của cô .
Cô đợi lâu, chờ tin tức đổi bác sĩ, mà chờ tin tức Giang Niệm Tư tiếp nhận trị liệu.
Bác sĩ Lâm cùng bác sĩ Dương đều chạy đến đó, Hứa Triều Dương cũng ngoại lệ.
Chỉ cô một ghế ở phòng thí nghiệm suy nghĩ một lúc lâu, cũng vội vàng chạy ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-434.html.]
Giang Niệm Tư chữa trị cho bệnh, lúc còn đang ở trạng thái hôn mê.
Biết Giang Niệm Tư bắt đầu chữa trị, cũng chính là lúc tan ca, các bác sĩ tin đều chạy đến xem tình hình.
Bác sĩ Đỗ cùng bác sĩ Từ chạy nhanh nhất, trong tay còn cầm notebook.
Lần ngoài Trung y thì Tây y cũng nhiều đến, bọn họ còn đến phòng bệnh cả Giang Niệm Tư.
Vào lúc Giang Niệm Tư đến, trong phòng bệnh nhiều bác sĩ đến đó.
Ngay cả viện trưởng cũng đích hộ tống Giang Niệm Tư cùng đo đến đây.
Nhìn thấy đội trận như , ai , còn tưởng bên trong vàng.
Thấy Giang Niệm Tư đến, đám chủ động nhường đường còn lễ phép mà gọi một tiếng: “Xin chào Giang chủ nhiệm”
“....Chào ”
Cũng may các bác sĩ đều chừng mực, tuy rằng chen chúc ở trong phòng bệnh nhưng vẫn cách xa giường của bệnh, bên gian lớn.
Giang Niệm Tư từ chỗ đám qua đó, đến giường bệnh.
Đầu tiên cô mở mí mắt của ông Lư lên một chút, ấn một chút ở một bên cổ của ông.
Những khác cũn vô thức ngừng thở.
Bác sĩ Đỗ ở bên cạnh nhịn , : “Bác sĩ Giang, tình huống như thế , cô thật sự thể trị liệu ? Nếu như chắc chắn thể giao cho bác sĩ kinh nghiệm hơn đến chữa trị.”
Bác sĩ Đỗ cũng nghi ngờ năng lực Giang Niệm đủ.
Mà ngược , ông ngưỡng mộ Giang Niệm Tư, nhưng vì sự tài năng của cô mà ông sợ, nếu cô thất bại trong sự kiện lớn như thế , sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cô.
Giang Niệm Tư mỉm : “Cảm ơn bác sĩ Đỗ nhắc nhở, nhưng loại ca bệnh , thể nắm chắc bảy mươi phần trăm là thể chữa trị .”