“Lúc cô sinh con, cô nóng lòng cho con bé thậm chí còn tìm hiểu rõ ràng gia đình mà cô cho, bọn họ xém chút bán con cô , là Thẩm gia gia và Thẩm Trình giữ đứa bé .
Một câu khiến Thẩm Thanh Tuệ như sét đánh.
Cô đột nhiên bắt lấy tay Hứa Triều Dương: “Có ý gì? Anh ý gì?”
“Câu hẳn là dễ hiểu”
Hứa Triều Dương kéo tay cô : “Cô phụ tình yêu thương của Thẩm gia gia đối với cô, cũng phụ tình nghĩa chị em của Thẩm Trình đối với cô, phụ sự tin tưởng của viện nghiên cứu và bệnh viện quân khu với cô, xém chút hại lão Lư. Cô cảm thấy cô còn thể tiếp tục việc ở bất kì một bệnh viện nào ?”
Thẩm Thanh Tuệ lắc đầu: “Không, khả năng... rõ ràng là gia gia bỏ rơi .”
“Đó là bởi vì trong mắt cô chỉ Lục Quân Đình, hơn nữa cũng gọi là bỏ rơi. Luận về công về tư, Lục Quân Đình đều nên gánh chịu hình phạt cho sai lầm mà phạm , Thẩm gia gia sai, cũng là A Trình sai”
Hứa Triều Dương thấy dáng vẻ hốt hoảng tin của cô thì khỏi lắc đầu.
Đây là lí do vì lúc Thẩm gia gia và Thẩm Trình cho cô .
Cô vì Lục Quân Đình mà mất lý trí.
Cô vẫn luôn ghi hận Thẩm Trình và Thẩm gia gia.
“Cô tin thì tùy, tới vì cô cảm ơn bọn họ, chỉ là cho cô , cô vì một đàn ông mà tổn thương nhà . Nói thật, cảm thấy tình yêu bất kì ma lực nào lớn tới mức , cô quá nhiều thất vọng ”
Câu của Hứa Triều Dương khiến Thẩm Thanh Tuệ nhớ tới Hứa Quan Quan.
Lúc khi cảm xúc cô rơi xuống vực thẳm, chỉ Hứa Quan Quan nguyện ý ở bên khuyên nhủ cô.
hôm nay cô , Hứa Quan Quan cũng tới tiễn cô.
Cô tin chuyện , hẳn là Hứa Triều Dương với cô . Cô nhất định sẽ đối diện với đáng sợ như cô nữa.
Cũng thất vọng về cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-459.html.]
Thẩm Thanh Tuệ gắt gao cắn chặt môi , thốt nửa lời.
Sau khi Hứa Triều Dương đưa Thẩm Thanh Tuệ về Kinh thị, tự giao cô cho Thẩm gia gia mới rời .
DTV
Anh thành nhiệm vụ lão Lâm giao cho .
Thẩm Thanh Tuệ dáng vẻ già nua của Thẩm lão gia tử, trong lúc nhất thời cảm thấy phần xa lạ.
Dường như lâu cô gặp gia gia.
Từ khi Quân Đình xảy chuyện, dù sống ở Kinh Thị thì cô cũng tránh mặt gặp bọn họ.
Sắc mặt Thẩm lão gia tử âm trầm. Ông chống gậy, từng bước về phía Thẩm Thanh Tuệ: “Nghiệp chướng, quỳ xuống”
Hai chân Thẩm Thanh Tuệ yếu ớt quỳ rạp xuống theo thói quen.
“Gia gia, con sai , thực xin ...
Thẩm lão gia tử cực kì thất vọng với Thẩm Thanh Tuệ.
Cô hận bọn họ, oán bọn họ, tới thăm bọn họ, ông thể hiểu .
ông hiểu cô cháu gái do một tay ông nuôi dạy thể vì tư thù của bản mà hại tới tánh mạng của khác.
“Thẩm Thanh Tuệ, ông từng dạy cháu mạng lớn hơn trời. Cháu là học y, đạo lý mỗi phút mỗi dây cháu đều thể quên, nhưng cháu như nào?”
Dáng vẻ tang thương của lão gia tử như khắc sâu trong mắt Thẩm Thanh Tuệ. Nhìn ánh mắt thất vọng của lão gia tử, Thẩm Thanh Tuệ thành tiếng.
Cô còn cách nào khác, cô quá yêu Lục Quân Đình.
“Gia gia, thực xin , thực xin ..” Cô dập đầu xin lão gia tử.
“Người cháu cần xin ông”
Thẩm lão gia tử thất vọng lắc đầu: “Thôi thôi, ông khong thêm gì với cháu nữa. Nếu cháu sai thì chịu trách nhiệm cho sai lầm của . Từ nay về cháu cần tới viện nghiên cứu nữa, ông sẽ sắp xếp tới khám bệnh cho cháu. Còn con của cháu, Thanh Tuệ, cháu thích hợp với việc dạy con.