Vừa thấy lời , đôi mắt ngập nước của Thẩm Thanh Tuệ lập tức trợn to.
Cô quỳ bò lên phía vài bước, túm lấy tay lão gia tử.
“Gia gia, , ông thể với cháu. Lão Lâm cho dừng hạng mục của cháu ở viện nghiên cứu, ông thể đuổi cháu khỏi viện nghiên cứu, ông thể ... càng thể giao con cho cháu”
Đây là hy vọng duy nhất của cô.
Bị lão Lâm dừng hạng mục nhưng ít nhất cô vẫn là một nhân viên ở viện nghiên cứu.
Chỉ cần lấy công chuộc tội, cô thể khôi phục chức vị của .
“Xém chút nữa cháu hại c.h.ế.t lão Lư, cháu cảm thấy nhà họ Lư sẽ bỏ qua cho cháu ?” Thẩm lão gia tức giận : “So với việc để xử lý cháu, bằng để ông tự tay, ít nhất khi đối diện với nhà họ Lư cũng quá áy náy. Nếu cháu nguyện ý vứt bỏ hết tất thảy vì Lục Quân Đình thì đừng mong giữ nữa.
“Dù là chức vị ở viện nghiên cứu bất kì hạng mục nghiên cứu gì ở viện nghiên cứu đều ảnh hưởng tới con , cháu hồ đồ như tư cách gì mà ở viện nghiên cứu, tư cách gì để dạy dỗ đứa con mà cháu bỏ . Cháu cho rằng tất cả đồ vật đều chỉ cần cháu bỏ thì bỏ, lấy về thì sẽ ngoan ngoãn chạy trong tay cháu ?” Lão gia tử từng tức giận như .
Vị tướng kì cựu chinh chiến cả đời từng khom mà vì hành động của cháu gái khom tới mức xém cong lưng khi đối mặt với nhà họ Lư.
Ông hổ thẹn với sự rèn luyện tổ chức của , thể dạy dỗ cháu gái.
Càng thẹn với đứa con thứ và con dâu hi sinh cho sự nghiệp của quốc gia vì dạy dỗ con gái của bọn họ, nên mới để cô chuyện bất nhân bất nghĩa .
Nếu cô công việc bình thường, phạm sai lầm còn thể đường cứu chữa.
cô là của viện nghiên cứu, chấp nhận vết dơ trong phẩm giá.
Thẩm Thanh Tuệ ngơ ngẩn lão gia tử. Cảm giác sắp mất con gái khiến cô đau khổ tới mức thở nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-460.html.]
“Gia gia, đừng, ông đừng đối xử với cháu như , cầu xin ông.
Lão gia tử vỗ n.g.ự.c đau nhói, hốc mắt ngập nước khiến cho đôi mắt trở nên vẩn đục.
DTV
“Nếu cháu đường đường chính chính thì nên thẳng thắn đón nhận sự trừng phạt, chứ là cầu xin gia gia tha thứ cho cháu. Nếu ngay cả dũng khí gánh vác sự trừng phạt mà cháu cũng thì thể gánh nghiệp lớn? Nếu bây giờ gia gia ích kỉ tha thứ cho cháu thì thế nào? Nếu cháu xuất hiện suy nghĩ lệch lạc đó, ngàn vạn thể tha thứ cho cháu ?”
“Lão Dương, đưa Thanh Tuệ tới chỗ bác sĩ Đức. Trước khi trị khỏi bệnh cần ngoài”
Lão Dương lên kéo Thẩm Thanh Tuệ. Thẩm Thanh Tuệ nháo cự tuyệt, tiếc là cô đối thủ của lão Dương?
Tới giờ khắc , cô mới hiểu rõ một chuyện, cô mất tất cả.
Lục Quân Đình bỏ rơi cô, bạn nhất bỏ rơi cô, viện nghiên cứu bỏ rơi cô, ngay cả gia gia cũng bỏ rơi cô.
Mà cô tự bỏ rơi đứa con của .
Vì trong thâm tâm cô mang danh thai ngoài giá thú, càng lúc đủ ưu tú, khác coi thường thừa nhận cô con với Lục Quân Đình.
Chưa bao giờ cô hiểu rõ tới . Hóa trong nội tâm cô, cô yêu nhất chính là bản .
Cô lão Dương kéo ngoài. Lúc bên ngoài truyền tới âm thanh vui vẻ của Tưởng Tân Lệ.
“Ai nha, Thẩm Vũ Lâm, ông xem, bây giờ càng ngày càng trẻ, càng ngày càng ?”
Thẩm Thanh Tuệ “ừm” một tiếng lệ.
Tưởng Tân Lệ : “Ai nha, là nhờ kem trắng mà Tư Tư cho . Nha đầu đúng là tài giỏi, là phúc tinh của chị em phụ nữ chúng đó.”
Cô đột nhiên về phía Tưởng Tân Lệ.