Thẩm Trình “Tê” một tiếng, khi Giang Niệm Tư như ý thì lập tức buông , cô như con mèo con ăn vụng: “Báo thù.
Thẩm Trình dùng một tay giữ cổ, con ngươi đen nhánh hề chớp mắt cô vợ ngọt ngào ở mặt.
Cô còn mặc quần áo, chỉ dùng chăn mền chặn xuân quang.
Cô tự cho là báo thù mà cắn một cái nhưng đối với mà , đây chính là chất xúc tác tình cảm.
Khiến khỏi nghĩ đến sự tươi tối hôm qua, khó kìm lòng nổi.
Ngón tay vuốt ve ở vị trí cổ, khóe môi Thẩm Trình hàm chứa ý : “Niệm Niệm.
“} “Hả?” Giang Niệm Tư vợ cho nên cũng cảm nhận sự khác biệt trong quan hệ với .
Hóa khi phát sinh quan hệ với thích thì thật sự sẽ trở nên mật hơn một cách tự nhiên.
Anh gọi cô một tiếng, cô liền sát , hai cánh tay ôm lấy cổ của , ngửa đầu chờ đợi câu tiếp theo của .
Dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn khiến chút phòng .
Thẩm Trình thở dài một tiếng, vốn là , nhưng cảm thấy hiện tại xem chỉ thể tưởng tượng.
Đến cùng là nỡ cô thương.
Dùng chăn mền che cô thật chặt, Thẩm Trình nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô: “Rời giường đánh răng rửa mặt ăn nhé?”
Giang Niệm Tư gật đầu một cái: “Được.”
Thẩm Trình lấy quần áo mới cho cô .
Giang Niệm Tư tự nhưng mà Thẩm Trình mới chú rể, còn ang chìm đắm trong cảm giác mới mẻ.
Quần áo từ đầu đến chân cũng là mặc cho cô, trong lúc đó cũng thể thiếu mấy chuyện lề mê.
Giang Niệm Tư ngửa đầu ngã xuống giường, phục vụ vô cùng chu đáo.
Sau khi mặc quần áo xong, ngay cả đồ để rửa mặt cho cô cũng Thẩm Trình chuẩn .
DTV
Giang Niệm Tư đột nhiên loại cảm giác sắp tàn phế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-491.html.]
Sau khi ăn chè trôi nước ngụ ý viên mãn, Thẩm Trình dẫn Giang Niệm Tư tới gặp ba chồng.
Hôm qua sửa , hôm nay cũng còn như .
Nhìn thấy một nhà ba , Giang Niệm Tư cảm giác khá thiết.
mà cô vô ý thức gọi ông cụ Thẩm: “Ông Thẩm”
Ông cụ Thẩm buồn : “Bé nhóc , kêu ông Thẩm cái gì, nên gọi là ông nội”
Giang Niệm Tư cảm thấy ngượng ngùng, lập tức đổi giọng: “Ông nội.”
“Ài, ngoan. Đến chỗ ông nội ”
Giang Niệm Tư Thẩm Trình một cái, Thẩm Trình cổ vũ với cô: “Đi ”
Giang Niệm Tư qua xuống bên cạnh ông cụ.
Ông cụ Thẩm vỗ tay của cô, hòa ái: “Tốt, , lúc đầu ông cảm thấy bác sĩ Tiểu Giang là cô gái , ngờ thứ nhà chúng cũng chịu thua kém, thế mà cưới bác sĩ Giang cửa”
Lời khiến Giang Niệm Tư ngượng ngùng, chỉ thể hổ phối hợp .
Sau khi chuyện nhà một chút, ông cụ Thẩm lấy hai cái hồng bao lớn đưa cho Giang Niệm Tư.
“Cô nhóc, lấy , đây là quà tân hôn của chú hai thím hai tặng”
Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, vội vàng nhận.
Thẩm Trình giải thích: “Là ba của Thẩm Thanh Tuệ, chú hai thím hai , bọn họ việc quan trọng cho nên thể tới .
Nghe nhắc đến Thẩm Thanh Tuệ, Giang Niệm Tư nhíu mày, cô và Thẩm Thanh Tuệ thành như thế, còn thể nhận tiền của ba cô .
Cô đang từ chối thì ông cụ ngăn chặn tay của cô, cảm thán một tiếng.
“Nhóc con, cháu đừng từ chối, là con nhóc Thanh Tuệ chuyện, là do ông nội dạy dỗ nó, chẳng trách nó ý kiến với cháu, nên dạy dỗ nó một bài học, ông nội sẽ bao che. tâm ý của chú hai thím hai cháu chỉ là bởi vì Thẩm Trình là cháu ruột của bọn họ, là bởi vì Thanh Tuệ.”
Lời đến mức , Giang Niệm Tư thể từ chối .
Cô hào phóng nhận lấy: “Vậy thì cám ơn chú hai thím hai”