“Sư phó, dừng xe một chút.” Tài xế lập tức dừng xe, tất cả bọn họ đều theo lời Giang Niệm Tư phân phó, dù thì đây cũng là bà chủ đưa tiền.
Hơn nữa tiền thuê còn vô cùng cao.
“Trong hai con đường phía , con đường nào đến huyện Bắc Dư?”
Tài xế chỉ con đường bên trái: “Bên trái.”
Đáp án xuất hiện, Giang Niệm Tư quả quyết : “Rẽ sang bên .”
“Hȧ?”
Tài xế hiểu: “Bà chủ Giang, nếu đến huyện Bắc Dư bằng con đường bên thì sẽ mất thêm một tiếng”
“Không cả, cứ bên .”
Giang Niệm Tư tìm cái cớ, : “ thấy con đường bên tương đối nhiều núi, lỡ như đến lúc đó chấn động lở núi thì cũng .
Chuyện sập là chuyện nhỏ, nhưng thương là chuyện lớn.
Nghe cô như thì tài xế cảm thấy trong lòng nao nao.
Tài xế xem trọng những thứ , cho dù chuyện xảy thì cũng trực tiếp chọn con đường tương đối an .
Thấy tài xế nghi vấn gì thì Giang Niệm Tư nhẹ nhàng thở .
Tài xế ở phía lái xe đến vị trí bên , vội vàng thò đầu hỏi thăm.
Tài xế thuận miệng : “Nghe bà chủ Giang, bà chủ Giang cánh trái tương đối nguy hiểm, dễ dàng đổ sụp, chúng bên thì sẽ an hơn chút”
Tài xế ở đằng lẩm bẩm một câu theo.
Bác sĩ Đỗ ở xe hậu phương đằng xong thì cũng tán thành: “ là nên cố gắng tránh nguy hiểm.”
Bên khác, mấy Thẩm Trình cùng Giang Bằng Vũ đang khiêng vật nặng khỏi đống đổ nát để tìm kiếm sống sót.
mà tin tức đến liên tiếp.
Vốn là Lý Văn dẫn lấy vật tư.
Kết quả còn tới đoạn đường chắn thì xảy một vụ động đất, chặn mất một con đường dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-508.html.]
Không chỉ như thế, còn những chiến hữu đang thương cũng cần chữa trị.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ thể những chuyện mắt .
Mà các xe vật liệu chặn cũng đổi tuyến đường.
Sau khi đổi đường thì sẽ mất thêm mấy tiếng.
Bây giờ ngẩng mặt thì cũng thể thấy rõ ai với ai vì mặt ai cũng đầy bụi và mồ hôi.
Thẩm Trình thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt, khi tìm âm thanh đến thì thấy một bé núp ở phía đang tảng đá lớn đè lên.
Phía quá nhiều vật nặng mà phía vặn tạo thành một gian nhỏ.
Chân của bé đang đè lên, Thẩm Trình ôm đứa bé nhưng khung xương của quá lớn.
Chỉ thể để một chiến hữu hình tương đối gầy qua.
Chiến hữu cẩn thận từng li từng tí bò , Thẩm Trình ở bên ngoài chống lấy tảng đá lớn tạo trống.
Động tác của chiến hữu lưu loát nhanh chóng bế bé ngoài.
mà phần bụng của bé một cây gỗ sắc bén xuyên qua.
Cậu bé kéo tay Thẩm Trình, run rẩy: “Chú, chú quân giải phóng, cháu, cháu sẽ c.h.ế.t ...”
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé run rẩy của bé, hai mắt Thẩm Trình đỏ bừng, nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của bé: “Bác sĩ lập tức tới ngay, cháu nhất định sẽ cả, chú cam đoan với cháu.
Lời an ủi là lời thuận miệng , nhưng bao nhiêu thể chân chính thành?
Đây là một loại kỳ vọng yếu ớt khi chắc chắn về kết quả.
“Bác sĩ cứu viện đến ?” Thẩm Trình hỏi chiến hữu bên cạnh.
Tiếng dứt, Tiểu Hồ liền lăn một vòng chạy tới, mặt mũi tràn đầy vui vẻ: “Đoàn trưởng, các bác sĩ và vật tư điều trị đến .”
Thẩm Trình phía , đôi mắt lập tức thấy dáng vẻ nhỏ bé ở phía lưng Tiểu Hồ.
DTV
Trên cô còn mặc áo khoác trắng, hình vẫn mảnh mai như cũ, nhưng Thẩm Trình hoảng hốt sinh một loại ảo giác, đây là thật...
Anh chút dám tin.