Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Thẩm Khinh Ngữ bao phủ bởi một nụ dễ thương, giống như một cô sói nhỏ sẵn sàng dối: “Nhìn xem, cứ thua còn thì thắng mãi. Nếu cứ tiếp tục như , tất cả kẹo của sẽ thuộc về và những khác. Bây giờ thua hết , chơi thắng chúng và mang kẹo mất về cho ?”
“Thật ?” Bí Ngô khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu : “Cậu thật bụng, đại ca. Bí Ngô thích đại ca nhất”
Thẩm Khinh Ngữ tiếp tục : “ Bí Ngô, đời đồ ăn miễn phí, trời cũng sẽ bánh tự nhiên rơi xuống, cho nên nếu giúp , cũng phần thưởng tương xứng với nó mới .”
“Phần thưởng là gì?” Bí Ngô nhỏ mới đến đây, chỉ Thẩm Khinh Ngữ là thích chơi đùa với nhóc.
Vì nhóc con cảm thấy Thẩm Khinh Ngữ là nhất, tin tưởng lời cô nhất.
Thẩm Khinh Ngữ đến gần đối phương, phồng má : “Hồn , hôn , giúp ”
“A, a, đơn giản như ”
Bí Ngô nhỏ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Khinh Ngữ thơm chụt một cái.
Thẩm Khinh Ngữ khoái chí như kẻ .
Cứ thế, cô dụ dỗ Bí Ngô hôn lên má mấy cái.
Cuối cùng, cô giúp Bí Ngô giành kẹo và tiếp tục khuyên nhủ Bí Ngô nhỏ.
“Bí ngô, chúng là bạn ?”
Bí Ngô : “Thanh Nghiên là bạn nhất của Bí Ngô”.
“Không đến lúc những bạn chia sẻ những thứ ngon nhất cùng ?”
Bí Ngô hiểu ngay.
Cậu nhóc do dự đưa cho Thẩm Khinh Ngữ chiếc kẹo mà giành về cho cô ăn.
Đôi mắt nhỏ nheo vì vui sướng.
Thẩm Trình cùng Giang Niệm Tư theo dõi bộ quá trình.
Hai , trong mắt hiện lên sự bất lực.
“Con gái của giỏi lừa gạt khác.
Thẩm Trình sải bước về phía hai đứa nhỏ, mỉm đáp Giang Niệm Tư: “Tùy em nghĩ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-555.html.]
“Hả?” Giang Niệm Tư khó hiểu theo : “Sao như ?”
Thẩm Trình đầu cô, trong mắt mang theo ý : “Đứa nhỏ là do em mang tới cho ?”
Cái gì chứ?
Giang Niệm Tư nên lời: “Rõ ràng là yêu em ngay từ cái đầu tiên và chủ động theo đuổi em mà.”
Thẩm Trình tóm lấy Thẩm Khinh Ngữ, nhóc con thấy bỏ chạy.
Thẩm Trình túm lấy cổ áo con gái, bế Khinh Ngữ lên, ôm lòng: “Con ?”
DTV
Ba cô suốt ngày cho cô hôn những đứa trẻ khác, cô cảm thấy bản sai khi chuyện : “Ba ơi, con hôn Bí Ngô, Bí Ngô hôn con nên con vô tội”.
Khinh Ngữ chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh và ngây thơ.
Thẩm Trình : “Vậy giờ ba xử lí Bí Ngô thế nào đây?”
Anh chỉ định trêu chọc Thẩm Khinh Ngữ nhưng khiến Bí Ngô bên sợ hãi.
Cậu nhóc chỉ kịp “Ô” chạy về nhà : “Mẹ! Ba! Chú Thẩm đánh con...”
Thẩm Trình: “...”
Thẩm Khinh Ngữ buồn : “Bí ngô nhút nhát quá, hèn nhát như , nhưng Bí ngô là một nhút nhát trai ?”
“ , Khinh Ngữ của là dũng cảm nhất.”
Giang Niệm Tư ôm con gái từ trong n.g.ự.c Thẩm Trình, đứa bé biến thành một chiếc áo khoác bông nhỏ trong lòng .
Cô nhóc tựa vai Giang Niệm Tư, nhẹ giọng : “Hôm nay về thật muộn, ông trời chứng giám, Ngữ Ngữ nhớ mong da diết a Con bé , học ở , lúc nào cũng mấy câu “thương yêu” thề thốt như lớn .
Giang Niệm Tư chọt cái đầu nhỏ: “Nhóc con thật lời ý .
Cô bao nhiêu niềm vui.
Cô luôn nhớ con gái nhỏ.
Nếu cô về muộn nữa chắc sẽ nhớ cô công chúa đến đau lòng mất.
Bên , Giang Vũ Thâm thấy ba tới, lười biếng dậy khỏi bãi cỏ, chạy tới chỗ Thẩm Trình, leo lên bám đùi , trèo lên vai , cưỡi lên giống như một con khỉ: “Nào thôi.”