Bóng đó đến bên cạnh họ, cô thấy đàn ông đang chạm đầu giường cô và chuẩn lấy gói hàng của cô .
Giang Tuyết do dự, bây giờ cô nên gọi điện cho Thiệu Dương , nên đợi đàn ông lấy đồ rời , tránh xa cô mới gọi điện cho ?
Suy cho cùng, một tên trộm thể kích thích và sẽ tổn thương khác khi kích động.
Giang Tuyết căng thẳng đến dám thở, thậm chỉ sợ hãi nhắm mắt .
Ngay khi đó chuẩn cởi ba lô , một bàn tay nắm lấy cổ tay của tên .
“Muốn trộm cái gì?”
Giọng trong trẻo và dịu dàng thường ngày giờ đây chút hung dữ.
Giang Tuyết bỗng nhiên mở mắt.
Qua ánh trăng ngoài cửa sổ xe, Giang Tuyết thể rõ khuôn mặt Thiệu Dương và hành động của với tên trộm.
Sau khi tên trộm phát hiện, tức giận, dùng tay cầm d.a.o đ.â.m Thiệu Dương: “Mày đừng lo việc bao đồng”
Giang Tuyết theo bản năng cảm thấy Thiệu Dương yếu đuối, đang dậy nắm lấy tay đối phương.
Không ngờ Thiệu Dương dễ dàng né tránh, nhanh chóng nắm lấy tay tên trộm đang cầm d.a.o bẻ ngược , con d.a.o trong tay tên trộm lập tức rơi khỏi tay , rơi xuống đất.
Thiệu Dương dễ dàng nắm lấy tay tên trộm, kẹp lưng, ấn đầu thành giường.
Tiếng d.a.o găm rơi xuống đất lớn đến mức nhanh chóng đánh thức những khác đang ngủ.
Thiệu Dương trực tiếp ép tên trộm và về phía hành lang, chuẩn giao cho soát vé.
Trước khi rời , còn với Giang Tuyết: “Cẩn thận nhé, sẽ sớm .”
Sau khi Thiệu Dương giao tên trộm cho soát vé, vội vàng vì lo lắng cho sự an của Giang Tuyết.
Một vụ trộm xảy , đèn trong toa xe bật sáng, đang kiểm tra hành lý, trộm đồ chạy lên phía để lấy đồ đạc theo chỉ dẫn của soát vé.
Thiệu Dương tới khoang tàu, thấy Giang Tuyết lo lắng cúi thấp , bước nhanh tới chỗ cô.
“Đừng lo lắng, tên trộm bắt ”
“Anh chứ?” Giang Tuyết lo lắng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-my-nhan-om-yeu-nhung-xinh-dep/chuong-560.html.]
Thiệu Dương thấy sự lo lắng thực sự trong mắt cô.
Điều khiến cảm thấy thật hạnh phúc.
Mặc dù sự lo lắng đại diện cho bất kỳ yếu tố cảm xúc mơ hồ nào.
Anh lắc đầu: “Với một tên trộm món võ mèo ba chân như , sẽ xảy chuyện gì .
Giang Tuyết nghĩ nghĩ, dù yếu thế nào cũng vẫn là quân nhân, cho nên cũng yếu đến mức đó.
Cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm khen ngợi : “Bộ dáng của bắt tên trộm thật là mắt”
Đẹp?
Thiệu Dương liếc cô một cái, hàm ý sâu xa hỏi: “Đẹp thế nào?”
Anh nghiêng đầu, môi nở một nụ nhạt.
Nụ đó là , nhưng cũng hề phản cảm, khiến Giang Tuyết nhất thời cảm thấy thể thẳng mắt .
Giang Tuyết thấp hơn Giang Niệm Tư nửa cái đầu.
Đứng mặt Thiệu Dương cô càng nhỏ bé, hai gần đến nỗi cô ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô trực diện khiến cô lúng túng, là cảm giác khi mắt đó sẽ khiến hoảng sợ chạy trốn.
Giang Tuyết theo bản năng vươn tay, đẩy mặt sang một bên: “ chỉ bừa thôi, đừng tưởng thật, thấy chỗ nào hết”
Lòng bàn tay cô ấm áp, má lạnh lẽo.
Sự chênh lệch nhiệt độ rõ ràng như khi tiếp xúc với tạo cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
Giang Tuyết cuối cùng cũng nhận hành động quá mơ hồ.
Cô đột nhiên rút tay , về phía giường: “Ồ, buồn ngủ quá, chúng ngủ thôi”
DTV
Sau sự cố tàu, cả hai một đêm ngủ mộng mị tới sáng.
Khi đến Bắc Kinh, Thiệu Dương dẫn Giang Tuyết tới một nhà trọ quen thuộc.
Giang Tuyết nóng lòng hỏi : “Hôm nay chúng thể gặp bạn của luôn ?”