Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 101: Nên ăn chút đồ ngon

Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:16:24
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đỗ Nhược một ở phía đám , nàng mắt tinh tường, liếc một cái là thể phân biệt củ nào là nhân sâm.

 

Trong lòng nàng đang tính toán, nếu gặp nhân sâm nhỏ thì cứ thu gian, củ nào lớn hơn một chút thì đào , đến lúc đó đem bán lấy bạc, tiền mua nhà mở tiệm chẳng .

 

Nghĩ như , nàng càng thấy chủ ý tồi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

Nhân sâm cũng dễ tìm đến thế, nàng tìm khắp nửa ngọn núi cũng thấy, chừng một khắc đồng hồ , đột nhiên thấy tiếng Đại Bảo và mấy đứa nhỏ khác kêu lớn: Nhân sâm, nhân sâm, chúng tìm thấy nhân sâm !

 

Tiếng kinh hô khiến tất cả dừng bước, ánh mắt đều đổ dồn về phía âm thanh truyền đến.

 

Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo ba nắm tay tứ thúc của bọn chúng, vốn dĩ đang yên tĩnh.

 

Đột nhiên, bọn chúng thấy tứ thúc đá đổ một cây cỏ, cây cỏ đó lung lay, bọn chúng kỹ , phát hiện nó giống hệt củ nhân sâm mà tam thẩm bọn chúng đào đó.

 

Thế là ba đồng thanh kêu lớn, sự hưng phấn tràn ngập mặt.

 

Sở Vân Bạch thấy tiếng gọi của các cháu, vội vàng đầu xem. Chàng xổm xuống kỹ, gãi gãi đầu, trong lòng lấy lạ, chú ý tới chứ? điều đó ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của .

 

Cha, mau tới đây! Chàng cũng vội vàng gọi lão cha qua.

 

Tiền thị chạy tới thấy bọn trẻ vẫn còn líu lo ồn ào, liền vội vàng lên tiếng ngăn : Mấy đứa con nhỏ tiếng thôi, lát nữa rước khác tới, đến lúc đó thèm thì ?

 

Sở Vân Hà : Nương, đừng lo, bọn họ sớm về hết , bây giờ chân núi căn bản ai.

 

Dân làng Thanh Sơn thôn thường chỉ hái rau dại ở sườn núi gần làng, vì trong nhà chỉ còn phụ nữ và trẻ con ngoài, nên đều dám sâu bên trong đại sơn.

 

Bởi , khu vực chỉ nhà họ Sở.

 

Mặc dù , Tiền thị vẫn cảm thấy bất an, bà : Mặc dù , vẫn cẩn thận, lỡ dẫn dụ dã thú tới thì ?

 

Lúc , Sở lão đầu nhặt một cành cây chuẩn đào, Các ngươi đều tản một chút, để từ từ đào, nếu đứt rễ, sẽ bán giá .

 

Lý Quế Hoa và những khác thì tiếp tục cúi đầu tìm kiếm, thỉnh thoảng ngẩng đầu xung quanh, đảm bảo an mới tiếp tục đào.

 

Còn Đỗ Nhược cũng phát hiện một mảnh nhỏ cây nhân sâm con trong một lùm cỏ dại rậm rạp, đếm sơ hơn mười cây, mà ở giữa còn một cây lớn, hẳn là cây lớn kết hạt rụng xuống, đó hạt nảy mầm.

 

Những cây con mới nảy mầm, trông gầy nhỏ, nàng nhân sâm như đáng tiền, thế là liền thu hết chúng gian.

 

Chờ tối về nhà, nàng dự định sẽ đem những cây nhân sâm trồng khu rừng đó.

 

Sở Vân Hà tìm kiếm một lúc lâu, tìm thấy củ nhân sâm nào, ngược nhận thấy trời sắp tối, vội vàng gọi về.

 

Hôm nay đến đây thôi! Trời sắp tối , ban đêm an .

 

Hái rau dại cả một ngày, quả thực ai cũng mệt, nên cả nhà thu dọn xuống núi.

 

Vốn mệt mỏi cả ngày, Đỗ Nhược nghĩ thịt ăn , thế là đôi mắt nàng đảo tròn nghĩ xem nên ăn gì ngon, nhớ tới con gà nuôi mấy hôm liền nảy một ý .

 

Thế là, gốc cây lớn cách đó xa liền xuất hiện một con gà trống to béo.

Mèo con Kute

 

Gà trống khỏi gian cục tác chạy loạn xạ trong rừng núi.

 

Có gà! Một tiếng kinh hô, ánh mắt của nhà họ Sở đều con gà trống to lớn thu hút.

 

Sở Vân Xuyên còn đang nghĩ, tối nay nếu thịt ăn thì quá, đó liền thấy tiếng gà kêu, chẳng qua tưởng là gà rừng.

 

là trời giúp ! Nếu thể bắt con gà rừng , tối nay trong nhà sẽ thịt ăn , thế là, liền hướng mắt về phía tiếng gà kêu.

 

Mọi đều dám tin tai , vẫn còn ngây tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-101-nen-an-chut-do-ngon.html.]

 

Gà trống dường như nhận nguy hiểm, khi chạy trốn còn cục tác cục tác kêu.

 

Sở Vân Hà phát hiện bóng dáng nó, vội vàng vứt chiếc túi vải bố đựng rau dại lưng xuống: Đừng để gà chạy mất!

 

Câu của khiến tất cả đều phản ứng , đồng loạt vứt rau dại xuống, đó nhanh chân đuổi theo.

 

Sở Vân Xuyên chạy nhanh nhất, chạy nghĩ xem thế nào để bắt con gà rừng .

 

Lúc , thấy phía một lùm cỏ rậm rạp, liền nảy một kế. Chàng lặng lẽ vòng phía con gà, đó mạnh mẽ vồ tới, định bắt lấy con gà.

 

Thế nhưng, gà rừng vô cùng lanh lợi, nó nhanh nhẹn tránh đòn tấn công của Sở Vân Xuyên, nhanh chóng chui sâu lùm cỏ.

 

Ngay lúc Sở Vân Xuyên cảm thấy thất vọng, nhà họ Sở cuối cùng cũng đến.

 

Không thấy bóng dáng gà rừng, Sở Vân Hà hỏi: Gà rừng , chạy mất !

 

Sở Vân Xuyên hưng phấn chỉ hướng bụi cỏ, với những khác: Chui trong đó .

 

Người nhà họ Sở đến , lập tức hưng phấn, nhao nhao về phía con gà đang ẩn nấp, đó bao vây cả khu vực đó .

 

Gà trống to lớn thấy nhiều vây quanh như , sợ hãi hoảng loạn, cục tác kêu.

 

Nhà họ Sở đến mười , mười đôi mắt đều dán chặt hướng con gà trống, quả thực là đẩy con gà đường cùng.

 

Khi gà trống to lớn lộ diện, đều rõ dáng vẻ của nó, đây gà rừng, rõ ràng là một con gà trống to lớn.

 

Tiền thị nghi hoặc : Ở đây con gà trống to như , mà còn béo thế chứ?

 

Lý Quế Hoa cũng : Con gà trống từ , chúng bận rộn cả ngày ở đây hề phát hiện ?

 

Đỗ Nhược đắc ý nghĩ thầm, dù cũng sẽ cho các ngươi con gà nuôi.

 

Sở Vân Xuyên hề hề : Mặc kệ nó là gì nữa, một con gà béo như , cả nhà chúng đều đủ ăn một bữa .

 

Suy nghĩ của đơn giản nhất, từng nhà ai mất gà, thì con gà chắc chắn là của núi , mà chẳng ai nhặt là của đó .

 

Sở Vân Hà sắc trời: Trời sắp tối , mau bắt lấy nó .

 

Cuối cùng, sự vây bắt của cả nhà, Sở Vân Bạch một tay nắm lấy cổ gà trống, nhấc nó lên.

 

Gà trống to lớn khi bắt, ngừng giãy giụa, nhưng cũng vô ích.

 

Tiền thị hớn hở ôm gà trống, cả nhà hùng dũng xuống núi, hôm nay thu hoạch đầy ắp, mặt đều rạng rỡ nụ .

 

Sau khi về nhà, cả nhà phân công hợp tác, đàn ông và trẻ con giúp phân loại rau dại, tách tất cả các loại rau .

 

Phụ nữ thì nấu cơm đun nước, Đỗ Nhược bận rộn chuẩn gia vị ướp rau dại, rau dại hái về nếu ướp kịp thời, để qua một đêm sẽ còn tươi nữa.

 

Khi ăn tối, cả nhà quây quần bên , bàn mặt đặt một thau lớn gà kho tàu, trông thịt tươi ngon mọng nước, còn một thau bánh rau dại nướng xong.

 

Trước khi Sở lão đầu dùng bữa, nước miếng của đều nuốt ực ực.

 

Không bụng ai đột nhiên phát tiếng 'ùng ục', Đỗ Nhược đưa tay xoa mũi, nghĩ thầm: Thấy một thau thịt lớn như , ai mà chảy nước miếng chứ, ngay cả bản cũng đói chịu nổi.

 

Sở lão đầu : Ăn cơm ! Tối nay còn nhiều việc .

 

Thế là, tất cả động tác chỉnh tề cùng cầm đũa lên, đó đưa về phía thau thịt gà .

 

 

Loading...