Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 11: Hồi hương

Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:13:11
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cách khách điếm xa chính là cổng thành, khỏi cổng thành tốn thêm bạc. Đỗ Nhược thấy họ chỉ đeo gói hành lý đơn giản, lòng chợt chùng xuống. Nàng nghĩ ba e là chuẩn gì để ăn.

 

Thế là nàng nhịn mở miệng hỏi: Vân Chu ca, lương khô chuẩn xong ? Còn nước uống đường thì ?

 

Sở Vân Chu và Triệu Tiểu Tứ , lộ vẻ nghi hoặc. Rõ ràng, họ từng nghĩ đến những vấn đề . Họ nghĩ điều .

 

Cả hai đồng loạt lắc đầu: Chưa .

 

Đỗ Nhược thấy , khỏi nhíu mày. Chuẩn cho chuyến xa thật sự quá sơ sài. Trên đường đói bụng thì ? Khi ở tận thế, mỗi ngoài nàng đều mang theo lương thực đủ dùng mấy ngày. Đôi khi gặp tình huống khẩn cấp, ẩn nấp tránh tang thi mấy ngày , nàng đều dựa lương khô mà sống sót. Thấy họ mang lương khô, nàng quả thực tài nào nhịn .

 

nàng vẫn giải thích: Chúng nên mua sẵn lương khô mang theo phòng khi cần dùng đường. Nếu tìm chỗ trọ, chúng thể ngủ qua đêm ngoài trời, ít nhất sẽ đói.

 

Sở Vân Chu lời Đỗ Nhược, cảm thấy lý. Chàng lập tức trừng mắt Triệu gia, trách mắng: Các ngươi chị dâu ? Còn mau chuẩn ! Vừa , móc từ trong lòng một thỏi bạc vụn ném cho Triệu Tiểu Tứ, dặn thêm: Nhớ mua luôn phần của và chị dâu các ngươi về.

 

Triệu Tiểu Tứ nhận lấy bạc, gật đầu, cùng Triệu Tiểu Ngũ vội vã rời chuẩn lương khô và túi nước.

 

Sau khi Triệu gia rời , Sở Vân Chu hỏi Đỗ Nhược: Thê tử, nàng thứ gì , mua cho nàng.

 

Đỗ Nhược ngẩng đầu lắc đầu. Trong gian của nàng đủ thứ, cần thiết tốn bạc mua, vả còn vác theo. Hơn nữa, họ chắc chắn sẽ bộ, kẻ ngốc mới tự tăng thêm gánh nặng.

 

Đỗ Nhược chẳng cần gì, trong mắt Sở Vân Chu, nàng thật hiểu chuyện, tiết kiệm bạc cho , trong lòng cảm thấy ấm áp.

 

Kỳ thực cho Triệu Tiểu Tứ chợ ngựa thăm dò. Một con la giá hai mươi lăm lượng bạc, ba bọn họ góp cũng thể mua một con. Chỉ điều xe ngựa thì sẵn mà đặt đóng, ba năm ngày cũng chắc xong, họ đang vội về quê, nên đành bỏ ý định mua xe la.

 

Triệu Tiểu Tứ và Triệu Tiểu Ngũ nhanh chóng mua về một ít bánh bao, bánh nướng, cùng mấy túi nước đựng đầy nước sạch. Sở Vân Chu chia thức ăn thành hai phần, một phần cho Triệu Tiểu Tứ, phần còn bỏ gói hành lý lưng. Đỗ Nhược vẫn còn bệnh, nàng mệt mỏi nên đeo hai gói hành lý, một bên trái một bên .

 

Xuất phát thôi. Sở Vân Chu chỉnh lý xong hành lý, dẫn đầu về phía cổng thành.

 

Đỗ Nhược theo , đường phía sẽ , nhưng thấy bóng lưng kiên định của Sở Vân Chu, lòng nàng thoáng chút nhẹ nhõm.

 

Suốt chặng đường, họ men theo quan đạo mà , thỉnh thoảng gặp vài đường xe ngựa.

 

Sở Vân Chu nhiệt tình chào hỏi họ, hỏi thăm tình hình đường sá và các trấn phía . Tin tức nhận là nếu họ cứ như , tối nay chắc chắn sẽ đến chỗ nghỉ chân.

 

Lại thêm một hồi lâu, Đỗ Nhược lặng lẽ quan sát cảnh vật xung quanh. Đây là một nơi từng khai phá, giống hệt như thời kỳ nguyên thủy. Không khí vô cùng trong lành, chim chóc cây líu lo ngớt.

 

Nắng dần ngả về Tây, họ quyết định tìm một nơi vắng vẻ để ngủ .

 

Cuối cùng, họ tìm thấy một tảng đá lớn bằng phẳng cạnh một lùm cây nhỏ. Sở Vân Chu thuần thục nhóm một đống lửa trại, Triệu Tiểu Tứ thì nhặt về ít củi khô, đủ để đốt cháy suốt đêm.

 

Đỗ Nhược thì lấy thức ăn mang theo , dùng que gỗ xiên nướng nóng mà ăn. Chỉ là đồ khô khan thức ăn mặn, ăn mất ít nhiều hương vị.

 

Bốn vây quanh đống lửa, ăn lương khô trò chuyện, tận hưởng đêm tĩnh mịch .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-11-hoi-huong.html.]

 

Triệu Tiểu Tứ thở dài: May mà chị dâu nhắc nhở, nếu tối nay chúng chịu đói .

 

Triệu Tiểu Ngũ gật đầu lia lịa: đó, lúc chúng nghĩ đến việc mang theo chút đồ ăn. Trên đường mấy đói đến nỗi nổi.

 

Sở Vân Chu c.ắ.n một miếng bánh nướng khô khan, thở dài một . Trước đây họ chẳng tiền, chuyện một ngày ăn một bữa cũng thường xuyên xảy . Quả nhiên thê tử nhắc nhở đúng đắn, nhất định lời thê tử, sẽ đói bụng nữa.

 

Đỗ Nhược lặng lẽ lắng , trong lòng khỏi cảm thán: là tự chuốc khổ mà! Trên bạc mà chẳng mua đồ ăn, đầu óc một chút cũng linh hoạt, ba tên cứng đầu ở chung một chỗ. Thật họ tách khỏi của tiêu cục, bỏ rơi .

 

Nàng nghĩ, c.ắ.n một miếng bánh bao nướng, nhưng cảm thấy chẳng chút mùi vị nào. Giờ đây, nàng vô cùng thèm ăn những món hương vị.

 

Nếu lấy thức ăn từ gian ăn hiển nhiên là thể, cách duy nhất, lẽ chính là dãy núi khổng lồ mắt .

 

Ăn xong một cái bánh bao, nàng dậy, phủi lớp bụi .

 

Nàng ghé tai Sở Vân Chu khẽ : Ta phía giải quyết tiện một chút, sẽ về ngay.

 

Mèo con Kute

Sở Vân Chu lập tức dậy, vội vàng hỏi: Nàng giải quyết tiện? Ta cùng nàng nhé.

 

Đỗ Nhược bỗng đỏ mặt, ngờ to như . Ta chỉ xí mà thôi, theo gì?

 

Lúc , chỉ Sở Vân Chu tò mò hỏi: Thê tử, 'tiện' là gì ?

 

Đỗ Nhược lúc mới nhận , ở đây tiện mà xuất cung. Thế là nàng chút ngượng ngùng, khẽ ghé tai giải thích: Ta xuất cung đó.

 

Nghe lời , mặt Sở Vân Chu tức khắc ửng hồng, thần sắc trở nên chút bối rối. Chàng vội đáp: Vậy... cũng cùng nàng nhé, nhưng sẽ đợi ở nơi xa. Trên núi chừng dã thú xuất hiện, vạn nhất gặp nguy hiểm thì ?

 

Chàng cam đoan, bản tuyệt đối lo lắng thê tử nhân cơ hội bỏ trốn, mà là thật lòng bảo vệ nàng.

 

Huynh Triệu Tiểu Tứ và Triệu Tiểu Ngũ bên cạnh họ đang chuyện gì, nhưng khi Tam ca và chị dâu lên núi, lập tức xúm , vội vàng : Chị dâu, nàng cứ để Tam ca cùng ! Chàng sức lực lớn lắm, dù đối mặt với một con lợn rừng hung tợn cũng thể dễ dàng chế phục. Có ở đó, nhất định sẽ bảo vệ an cho nàng.

 

Lời họ là thật lòng, sức lực của Sở Vân Chu là lớn nhất trong thôn của họ, từng mấy quyền đ.á.n.h c.h.ế.t một con lợn rừng.

 

Đỗ Nhược nhận , một nàng lên núi là điều thể. Nếu , cứ để theo cũng , dù nàng cũng định thật sự săn.

 

Thế là nàng sảng khoái đáp: Được thôi, chúng !

 

Cứ thế, Sở Vân Chu sát theo Đỗ Nhược, hai cùng lên núi. Sau khi tìm một chỗ vắng vẻ , Sở Vân Chu chủ động lưng với Đỗ Nhược, dừng bước.

 

Thê tử, nàng mau giải quyết ! Ta sẽ đợi nàng ở đây. Chàng khẽ dặn dò: Nàng đừng quá xa, nguy hiểm thì cứ lớn tiếng gọi .

 

Đỗ Nhược thấy vẫn còn xem như thật thà, lòng yên tâm, liền xoay về phía một cái cây lớn.

 

 

Loading...