Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 113: Khâu lại vết thương
Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:30:51
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Tiểu Ngũ thấy tam ca hôn mê bất tỉnh, trong nhà chỉ y và tam tẩu, sợ nàng một cô nương sẽ bất tiện, bèn chuẩn ngoài một chuyến.
Triệu Tiểu Ngũ vẻ mặt khó xử : Tam tẩu, nơi chẳng gì cả! Lúc trả xe sẽ tiện thể đến tiêu cục mượn ít chăn đệm về nhé! Dùng xong sẽ trả.
Y một là tiền, hai là chỉ quen những ở tiêu cục, nên gặp khó khăn, y tiên nghĩ đến việc tìm tiêu cục giúp đỡ.
Đỗ Nhược lắc đầu, thầm nghĩ, chăn đệm của nhà khác nàng yên tâm dùng cho bệnh nhân, lỡ vi khuẩn lây nhiễm thì .
Bèn dứt khoát từ chối: Không cần , cứ trực tiếp mua vài bộ chăn đệm và y phục mới về, đến vội vàng, chẳng mang theo thứ gì, nên cũng mua cho một bộ y phục về.
Nói đoạn, đưa cho y năm lượng bạc.
Triệu Tiểu Ngũ nhận lấy bạc, lập tức đáp lời: Được , mua ngay đây.
Mèo con Kute
Y trong lòng hiểu rõ, thời gian cấp bách, tranh thủ lúc lệnh giới nghiêm, nhanh chóng mua những vật phẩm cần thiết. Nói đoạn, y vội vã rời .
Đỗ Nhược gọi với theo y: Đừng quên dắt con ngựa ở cửa y quán về nhé.
Vâng! Triệu Tiểu Ngũ từ xa vọng một tiếng đáp.
Trong phòng chỉ còn Đỗ Nhược và Sở Vân Chu đang hôn mê bất tỉnh. Nàng quanh bốn phía, căn phòng gì cả, trống rỗng chỉ giường và hai chiếc ghế, giường ngay cả màn cũng . Nàng nghĩ ngày mai vẫn đích ngoài một chuyến, mua một vài nhu yếu phẩm sinh hoạt về. Ít nhất cho đến khi Sở Vân Chu tỉnh , họ lẽ đều sẽ ở đây.
Nàng từ gian lấy nến thắp lên, ánh nến chiếu sáng căn phòng. Đỗ Nhược bên thành giường đang tĩnh lặng.
Y gầy nhiều so với hai tháng , cằm nhọn hoắt, mặt dường như chẳng còn bao nhiêu thịt.
Nàng nắm lấy tay y, đặt tay lên mạch đập của y. Mạch đập yếu ớt, nhưng may mắn là hơn nhiều so với khi dùng thuốc. Chỉ cần xảy bất trắc, vượt qua hai ngày sẽ còn nguy hiểm tính mạng.
Nghĩ đến việc y hai ngày nay chắc chắn ăn gì, nàng vội vàng từ gian lấy nước ấm, sữa bột, khuấy đều trong chén, dùng thìa từng chút một đút cho y ăn.
Đưa một thìa sữa lỏng miệng y, động tác nhẹ nhàng cẩn thận. Mỗi đút ăn đều như một cuộc chạy đua với thời gian, hy vọng y ăn xong sẽ khá hơn.
Một nửa y nuốt xuống, phần còn chảy ngoài. Đỗ Nhược dùng khăn giúp y lau sạch.
May mà thỉnh thoảng y vẫn còn nuốt , dù việc đút ăn mấy thuận lợi, nhưng ít nhất cũng chút phản ứng. Một chén sữa đút xong, y ăn một phần ba.
Nhìn Sở Vân Chu đang giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng Đỗ Nhược khỏi dâng lên một cỗ lửa giận.
Rõ ràng là một khỏe mạnh lành lặn ngoài, khi trở về biến thành bộ dạng .
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve miếng gạc thấm m.á.u trán Sở Vân Chu, đoán rằng y chắc chắn đang chịu đựng nỗi đau tột cùng.
Chàng nhất định nhanh chóng bình phục nhé, phụ mẫu họ đều vô cùng lo lắng cho ! Ta cũng lo lắng cho , ? Đỗ Nhược nhẹ giọng , hy vọng y thể thấy lời mà nhanh chóng khỏe .
Sau khi đút sữa cho Sở Vân Chu xong, Đỗ Nhược lập tức kiểm tra vết thương cho y.
Miếng gạc trán tháo , một vết thương kinh hãi xuất hiện mắt nàng. Vết thương trông như va vật sắc nhọn gây , khi vỡ tạo thành một vết thương đều, dài hai phân.
Y sư chỉ rắc ít kim sang d.ư.ợ.c để cầm máu, và băng bó đơn giản, nhưng cách xử lý chắc chắn sẽ khiến vết thương lành chậm, hơn nữa còn thể để sẹo khi lành.
Nàng khỏi nghĩ, nam nhân vốn dĩ trai, nếu thêm một vết sẹo nữa chẳng càng khó coi , nàng tuyệt đối cho phép.
Nàng từ gian lấy rượu thuốc, bông gòn, kim chỉ dùng để khâu vết thương, cùng với châm giảm đau. Loại t.h.u.ố.c tiêm chỉ dùng ở vết thương.
Sở Vân Chu vốn hôn mê, nàng cũng dám dùng t.h.u.ố.c mê cho y, sợ tiêm nhiều quá sẽ hại đến thể y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-113-khau-lai-vet-thuong.html.]
Cẩn thận tiêm một mũi châm gần vết thương của Sở Vân Chu, để giảm bớt đau đớn khi khâu vết thương cho y.
Kế đó, nàng thuần thục bắt đầu khâu vết thương.
Đỗ Nhược cẩn thận khâu vết thương, mỗi một mũi châm đều cố gắng đến mức tỉ mỉ nhất.
Sau khi khâu xong, Đỗ Nhược băng gạc mới cho Sở Vân Chu, nhẹ nhàng băng bó cẩn thận.
Tiếp theo là bộ cánh tay của y. Khi miếng gạc từ từ mở , cảnh tượng mắt khiến nàng trợn tròn mắt, nước mắt lưng tròng.
Từ hõm nách đến lòng bàn tay, một vết cắt dài, còn ở lòng bàn tay thì hình thành một vết thương hình tam giác, một mảng da lật ngược ngoài, hòa lẫn với bột t.h.u.ố.c trông vẫn còn đầm đìa m.á.u tươi.
Đỗ Nhược suy đoán, lẽ lúc rơi xuống vách đá, y dùng tay bám cành cây hoặc vật gì đó khác, nên mới dẫn đến vết thương nghiêm trọng như .
May mắn là phần cánh tay chỉ trầy xước để một vết thương quá sâu, tổn thương cơ và xương bên trong. Nghiêm trọng nhất vẫn là ở lòng bàn tay, mảng da đó nếu khâu , đến khi hoại tử chỉ thể cắt bỏ.
Bèn quyết định xử lý riêng rẽ các vết thương. Trước tiên, nàng khử trùng và bôi t.h.u.ố.c cho phần cắt, đó băng bó.
Đối với vết thương ở lòng bàn tay, tình hình phức tạp hơn nhiều. Sau khi khử trùng, nàng tìm thấy khá nhiều vỏ cây và dằm gai trong thịt.
Sau khi xử lý sạch vết thương, và tiêm một mũi giảm đau ở vết thương, nàng bắt đầu cẩn thận khâu . Mỗi một mũi châm, mỗi một đường chỉ đều lay động tâm can nàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng, vết thương ở lòng bàn tay khâu thành công.
Trong lúc đó, sợ y chịu nổi sự giày vò , Đỗ Nhược còn đút cho y một ít linh tuyền thủy.
Tiếp đó, nàng bắt đầu xử lý vết thương ở lưng. Lần rõ ràng là đao chém, một vết thương dài bằng bàn tay sâu đến tận xương. Nhìn thấy nó, nàng lập tức hít một lạnh. Với vết thương như thế, lúc đó y đau đớn đến mức nào!
Lúc khử trùng, Sở Vân Chu rõ ràng cảm thấy đau đớn, tuy y chỉ động nhẹ một cái, nhưng trán lấm tấm mồ hôi.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của y, Đỗ Nhược vô cùng xót xa, vội vàng tiêm cho y một mũi, đó nhanh chóng bắt đầu khâu .
Nàng cẩn thận khâu vết thương, mỗi một mũi châm đều cố gắng đến mức hảo, hy vọng thể giúp vết thương lành hơn.
Nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Sở Vân Chu và mồ hôi ngừng rịn trán, lòng nàng tràn đầy hổ thẹn và tự trách. Nếu để y , lẽ y chịu vết thương nặng đến thế ...
Vừa xong những việc , đang định nghỉ ngơi, Triệu Tiểu Ngũ gọi từ bên ngoài: Tam tẩu, Lưu tiêu đầu đến thăm tam ca.
Đỗ Nhược lập tức rời khỏi thành giường, vội vàng bước khỏi phòng, liền thấy trong sân ba nam nhân lạ mặt, vài trong lòng đang ôm theo bọc hành lý.
Lúc trời tối sầm, trong sân đèn lồng chiếu sáng nên rõ mặt mũi, nhưng thể cảm nhận một luồng khí tức nặng nề mà họ mang đến.
Lưu tiêu đầu tiên mở lời, giọng trầm thấp đầy hổ thẹn: Nàng tám phần là thê tử của Sở ! Ta là Lưu tiêu đầu của Phú Thuận tiêu cục. Sở thương, đều là vì tiêu cục của chúng nên mới nông nỗi , vô cùng hổ thẹn.
Lúc chuyện, y cẩn thận Đỗ Nhược, ánh mắt tràn đầy tự trách và bất an, dường như hết sức giải thích điều gì.
Đàn bà thôn quê một hai nháo ba thắt cổ, y thê tử của Sở Vân Chu rốt cuộc là như thế nào, nhưng ngoài dự liệu của y.
Đỗ Nhược lòng trầm xuống, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng khẽ gật đầu, : Lưu tiêu đầu nhà !
Nàng để bất kỳ biểu cảm nào cho họ thấy, đó trong.
Dù cũng rõ ý đồ của họ, nàng cũng tiện nổi giận ngay.
Lưu tiêu đầu ơn gật đầu, dẫn theo hai vị tiêu sư cùng trong nhà.