Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 114: Lưu tiêu đầu thăm viếng
Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:30:52
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu tiêu đầu từ từ trong phòng, cẩn thận nhẹ nhàng đặt những thứ y mang đến xuống đất, như thể sợ đ.á.n.h thức Sở Vân Chu đang say ngủ.
Sau đó, y sải bước vững vàng, về phía chiếc giường mà Sở Vân Chu đang .
Đỗ Nhược nhẹ giọng : Ta đút cho y một ít thuốc, nhưng hiện tại vẫn thấy y bất kỳ dấu hiệu tỉnh nào. Y sư , nếu y thể vượt qua hai ngày tới, lẽ sẽ giữ tính mạng.
Tuy nhiên, Đỗ Nhược một khả năng khác – nếu Sở Vân Chu thể chống đỡ qua hai ngày , điều đó nghĩa là y sẽ bao giờ tỉnh nữa, sinh mạng sẽ đối mặt với mối đe dọa cực lớn.
Nàng hề quá, bởi vì vị y sư quả thật với nàng như .
Lưu tiêu đầu khẽ gật đầu, biểu thị .
Y ánh mắt kiên định, giọng điệu trầm : Ta từ y sư , bất luận thế nào, chúng đều cứu chữa Sở , khiến y nhanh chóng khỏe .
Trong lòng thầm nghĩ, nếu thể, y thà rằng giường bệnh là , như y sẽ nợ một mạng.
Lưu tiêu đầu từ trong lòng lấy một tờ ngân phiếu, đưa đến mặt Đỗ Nhược, thành khẩn : Sở gia , mong nàng nhận lấy tờ ngân phiếu . Bên Sở cần t.h.u.ố.c men và trị liệu gì, cứ việc dùng, cần lo lắng về chi phí. Nếu bạc đủ, cứ sai tiểu ngũ đến với bất cứ lúc nào.
Lời thành khẩn, ánh mắt Đỗ Nhược rơi xuống tờ ngân phiếu, phát hiện là một tờ ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng, trong mắt nàng chợt lóe lên một tia phức tạp, nhưng hề biểu lộ ngoài.
Nàng thấu hiểu, tiền là do phu quân dùng tính mạng đổi lấy. Nếu vì mưu sinh nuôi gia đình, cũng sẽ rơi hiểm cảnh như .
Bèn chút khách khí nhận lấy ngân phiếu, và : Trước khi phu quân tỉnh , thể bày tỏ bất kỳ lời cảm ơn nào với ngươi.
Ý tứ rõ ràng, cho dù bao nhiêu bạc thì ích gì, nếu phu quân tỉnh , sẽ chẳng thể cảm kích bọn họ.
Lưu tiêu đầu hiểu tâm trạng của Đỗ Nhược lúc , y tự đặt cảnh đó, nếu bản ở trong tình cảnh tương tự, e rằng cũng khó mà lòng cảm kích khác.
Trong phòng tụ tập đều là các đại trượng phu, cân nhắc Đỗ Nhược là nữ tử nhiều bất tiện, trò chuyện vài câu lượt rời .
Triệu Tiểu Ngũ tiễn khách cửa, tiện thể đóng cổng viện .
Đỗ Nhược những thứ mặt đất, mấy bộ chăn đệm, vài bọc hành lý đựng gì, còn một đồ bổ, gạo lương. Nổi bật nhất vẫn là thanh kiếm của Sở Vân Chu.
Nàng bước đến, nhặt thanh kiếm lên, từ từ rút lưỡi kiếm .
Chỉ thấy đó còn sót vết m.á.u lau sạch, như thể đang kể lể về những trận chiến trải qua. Nàng cất thanh kiếm gian.
Ngay lúc , Triệu Tiểu Ngũ chạy , vội vàng báo cáo với Đỗ Nhược: Lúc đến y quán, Lưu tiêu đầu họ hỏi thăm chỗ ở của chúng , nên dẫn họ đến đây. Nghe còn mua vài thứ, y liền sai giúp mua, những thứ đều là Lưu tiêu đầu trả tiền.
Đỗ Nhược xong, khẽ gật đầu, đó với Triệu Tiểu Ngũ: Đệ trải giường của ! Lát nữa sẽ vài món đơn giản, no bụng cũng nghỉ ngơi cho .
Nàng thanh niên mắt , lớn hơn bao nhiêu, hai quầng thâm mắt đặc biệt nặng, còn vết thương, tàn tạ như một lão già nhỏ, thực sự chút đành lòng .
Lúc , Triệu Tiểu Ngũ hai ngày chợp mắt, mí mắt nặng trĩu gần như thể mở , nhưng y vẫn đang cố gắng chống đỡ.
Nghe lời Đỗ Nhược , y như trút gánh nặng, ôm một bộ chăn đệm trải giường.
Trong viện nhiều phòng như , tùy ý chọn một gian, nhanh chóng dọn dẹp giường chiếu.
Đỗ Nhược cũng chọn một bộ chăn đệm, cẩn thận trải giường, nhẹ nhàng bế Sở Vân Chu đặt lên đệm, để thoải mái hơn, đó lột sạch y phục , đắp lên một tấm chăn mỏng.
Tiếp đó, nàng về phía nhà bếp, chuẩn nấu cơm.
May mà trong phòng ít củi và một cái nồi đất, rửa sạch sẽ mỗi nấu một bát canh bột, tâm trạng cơm nên cứ ăn qua loa một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-114-luu-tieu-dau-tham-vieng.html.]
Triệu Tiểu Ngũ cũng mấy ngày ăn no, một bát canh bột nhanh ăn sạch, ngay cả nước canh cũng còn.
Tam tẩu, tỷ vất vả , ngủ một lát đây, nếu tam ca việc gì, tỷ cứ gọi . Triệu Tiểu Ngũ lau miệng, vẫn còn chút yên tâm.
Đỗ Nhược gật đầu, Ngươi an tâm nghỉ ngơi, nơi đây còn .
Triệu Tiểu Ngũ rời , Đỗ Nhược rửa sạch bát về phòng đóng cửa .
Vừa nãy khi nàng cởi quần áo cho Sở Vân Chu, phát hiện nam nhân quá bẩn thỉu, bao nhiêu ngày tắm rửa, một mùi ôi thiu, hơn nữa còn thoảng mùi m.á.u tanh.
Đỗ Nhược từ gian lấy một chậu nước, pha thêm chút dịch tắm, vén tấm chăn đắp Sở Vân Chu lên, bắt đầu lau rửa thể .
Mặc dù Sở Vân Chu gầy nhiều, nhưng dáng cực kỳ , cơ n.g.ự.c cơ bụng rõ ràng từng đường nét.
Đỗ Nhược mà đỏ mặt, một lẩm bẩm: Dáng cũng khá rắn chắc đó chứ!
Nhìn thêm một cái, thể nàng bất giác run lên: Ái chà, đúng là yêu thú! Nếu còn đang bệnh thì…
Nàng nghĩ tới những hình ảnh khó mà diễn tả, trong chốc lát đỏ mặt.
Rồi nàng sực tỉnh, vội vàng niệm A Di Đà Phật! Lúc chẳng nàng nên đau lòng buồn bã ư? Nghĩ vẩn vơ thế là chứ, tội , tội .
Sau khi cảm thấy suy nghĩ của chệch hướng, động tác tay nàng càng nhanh hơn vài phần.
Khi lau đến nơi nào đó của nam nhân, nàng liền ngoảnh mặt , cầm khăn lau vội vàng vài lượt.
Ối chao! Nàng dám tưởng tượng, nếu nam nhân sẽ phản ứng thế nào.
Sau khi lau rửa xong, trong chậu còn một chậu nước đục ngầu, nàng đắp chăn cho .
Chính nàng cũng cảm thấy mệt đến sắp kiệt sức, bò lên giường cạnh nam nhân, bất giác chìm giấc ngủ.
Nửa đêm, Đỗ Nhược cảm thấy đang ôm một khối lửa, tỉnh thì phát hiện nam nhân phát sốt.
Không gọi Triệu Tiểu Ngũ dậy, nàng lấy kim hạ sốt tiêm cho một mũi, dùng rượu t.h.u.ố.c lau thể cho , cho uống thêm chút thủy gian.
Đợi đến khi cơn sốt của Sở Vân Chu dần dần thuyên giảm, Đỗ Nhược liền luôn túc trực bên cạnh, xác nhận mới thở phào nhẹ nhõm, một bộ chăn đệm khác, khi ngủ cho uống một thủy gian nữa, mới cạnh ngủ .
Sáng sớm hôm , Đỗ Nhược mở mắt vội vàng sờ trán và Sở Vân Chu, may mà còn phát sốt nữa.
Nàng vội vàng bò dậy, kịp tắm rửa chải chuốt vội cho uống thủy gian, đó là sạch vết thương và băng gạc.
Triệu Tiểu Ngũ sắc t.h.u.ố.c xong xuôi mang tới, gõ cửa gọi từ bên ngoài: Tam tẩu, t.h.u.ố.c sắc xong , tam ca nên uống t.h.u.ố.c thôi.
Đỗ Nhược đập tay lên trán, nàng đúng là hồ đồ , thủy gian nên nàng quên béng chuyện t.h.u.ố.c thang, vội vàng mặc y phục, xuống giường mở cửa.
Đỗ Nhược nhận lấy chén thuốc, cho Sở Vân Chu uống thuốc.
Thấy chịu há miệng, nên nàng đẩy ngoài, chỉ thể dùng phương pháp riêng của .
Triệu Tiểu Ngũ một giấc ngủ dậy cảm thấy tràn trề sức lực, đưa t.h.u.ố.c xong nấu cháo.
Đỗ Nhược ngậm một ngụm t.h.u.ố.c trong miệng, truyền miệng Sở Vân Chu.
Mèo con Kute