Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 117: Nhân hữu tam cấp

Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:30:55
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đỗ Nhược cẩn thận nấu một nồi cháo trắng, múc một bát bưng qua.

 

Cháo đến đây, đói bụng .

 

Chu Vân Chu mỉm với nàng: Có chút đói, còn ăn thịt.

 

Đỗ Nhược thổi nguội cháo, khách khí : Thịt tạm thời đừng nghĩ đến nữa, hai bữa chỉ thể ăn cháo trắng, và canh bổ thể. Đợi khỏe hơn một chút, sẽ nấu cháo thịt nạc cho ăn.

 

Chu Vân Chu trong lòng khó chịu, lâu lắm ăn thịt.

 

Đỗ Nhược kiên nhẫn từng muỗng từng muỗng đút cháo cho Chu Vân Chu uống, nàng khẽ : Chàng chậm một chút, đừng để sặc.

 

Chu Vân Chu trong mắt tràn đầy yêu thương nàng: Nương tử, còn thể gặp nàng thật .

 

Đỗ Nhược liếc một cái: Chàng mau chóng bình phục , sẽ cho ngày ngày thấy, đêm đêm thấy.

 

Chu Vân Chu vui mừng, kích động nắm tay nương tử, đột nhiên A một tiếng, cử động một chút đều đau.

 

Đỗ Nhược vội vàng ngăn : Đừng cử động lung tung, mới tỉnh , ăn xong cháo thì ngủ một giấc thật ngon.

 

Chu Vân Chu ngoan ngoãn đáp lời, đó ăn hết nửa bát cháo.

 

Chỉ là một lát , phản ứng của thể khiến thực sự thể chịu đựng .

 

Khi Đỗ Nhược mang bát ngoài trở , thấy sắc mặt Chu Vân Chu trở nên khó coi.

 

Thấy , nàng lập tức căng thẳng, vội vàng hỏi: Chàng ? Có đau chỗ nào , bảo Tiểu Ngũ mời Lã đại phu tới khám bệnh cho .

 

Chu Vân Chu vội vàng lắc đầu, khó khăn : Không cần mời đại phu, nàng gọi Tiểu Ngũ đến đây cho .

 

Kỳ thực, trong lòng vô cùng ngượng ngùng và bất đắc dĩ, bởi vì giờ khắc đặc biệt buồn tiểu, nhưng tiện thẳng với nương tử.

 

Chàng cảm thấy thật sự chút mất mặt, lúc nhu cầu như , điều khiến cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

 

Đỗ Nhược xong liền là chuyện gì , nhân hữu tam cấp mà! Nàng sớm lường tình huống , bởi chuẩn sẵn đồ dùng tiện lợi để thể giải quyết ngay giường.

 

Nàng đến trong góc, lấy chiếc bô chuẩn sẵn.

 

Nhìn đang giường và chiếc bô trong tay, Đỗ Nhược chút khó xử : Là tự , là cần giúp đỡ?

 

Chu Vân Chu xong há hốc mồm, trong lòng thầm suy nghĩ: Giúp đỡ? Giúp đỡ thế nào? Chẳng lẽ là cái cách mà đang nghĩ ?

 

Nghĩ đến đây, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả, sắc mặt vốn tái nhợt cũng dần trở nên hồng hào, nhưng loại chuyện như , thể để nương tử giúp !

 

Không, cần .

 

Kỳ thực vẫn còn một bàn tay lành lặn, cố nhịn một chút chắc là giải quyết , thế là liền vội vàng từ chối.

 

Đỗ Nhược đưa chiếc bô cho , đặt trong chăn: Được , tự . Sau đó nàng liền chờ đợi giải quyết vấn đề của .

 

Tuy nhiên, trôi qua một lúc, nàng hề thấy âm thanh dự kiến, liền nghi hoặc hỏi: Sao ? Có tiểu .

 

Nàng nghĩ, lẽ ngã mà sinh viêm nhiễm ! Nếu tiểu thì phiền phức lớn .

 

Chu Vân Chu nàng đang nghĩ gì, khó xử : Nương tử, nàng thể ngoài .

 

Mèo con Kute

Thì là ngại ngùng ! Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm, đó liếc một cái: Thân thể của đều lau qua , còn gì mà nữa , mau chóng giải quyết , lát nữa đừng để khác thấy.

 

Chu Vân Chu xong trong lòng nên vui mừng hổ, Nương tử lau thể cho , thầm nghĩ, chẳng thể của nàng đều thấu ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-117-nhan-huu-tam-cap.html.]

Nghĩ thấy đúng, nàng thấu , chẳng cảm giác gì, trong khoảnh khắc chút vui.

 

Sắc mặt lúc thật đặc sắc, lúc đỏ lúc trắng, đôi mắt đảo tròn loạn xạ, hai hàng lông mày cũng như sâu róm cứ nhúc nhích ngừng.

 

Chu Vân Chu mặt đỏ bừng giải quyết xong vấn đề sinh lý, Đỗ Nhược liền nhận lấy chiếc bô, chuẩn mang rửa.

 

Lúc , Chu Vân Chu gọi nàng , trong giọng mang theo một tia do dự: Nương... nương tử, đa tạ nàng. Sau nhất định sẽ đối xử thật với nàng.

 

Đỗ Nhược khẽ mỉm : Chàng , tiên hãy dưỡng bệnh cho , trả hết những điều dành cho đấy.

 

Nói xong, nàng cầm chiếc bô bước khỏi phòng, để một Chu Vân Chu trong nhà, tâm tư vạn ngàn.

 

Chu Vân Chu thầm nghĩ, nhất định mau chóng bình phục, bù đắp thật cho nương tử, nghĩ nghĩ , tư duy của chạy lạc hướng.

 

Triệu Tiểu Tứ đang chẻ củi trong sân, Đỗ Nhược xong việc liền dặn dò vài câu, bảo giúp nàng chăm sóc Sở Vân Chu, nàng ngoài một chuyến.

 

Được , tam tẩu cứ yên tâm giao tam ca cho . Từ khi tam ca của họ tỉnh , tâm trạng Triệu Tiểu Tứ rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

Đỗ Nhược khỏi cửa nhà, liền ngừng nghỉ chạy thẳng đến chợ đông đúc nhất, nơi nàng từng đến một , cũng nhanh chóng tìm chỗ.

 

Tại quầy bán thịt heo, nàng thấy mấy cái xương đùi heo to, nghĩ bụng cái thể hầm để bồi bổ cơ thể, bèn dừng chân quầy thịt heo.

 

Ông chủ, cái xương lớn bán thế nào?

 

Người bán hàng nàng một cái như thể quái vật, thầm nghĩ, trang phục của cô nương xem cũng mua nổi thịt, mua cái xương thịt gì.

 

Thấy gì, Đỗ Nhược hỏi: Ông chủ, cái xương lớn bán ?

 

Ông chủ hồn , vội vàng đáp: Bán, bán, bán, đương nhiên bán.

 

Mấy cái xương bình thường đều là các nhà quyền quý sai mua về để nuôi ch.ó với giá một hai văn tiền, bây giờ chủ động hỏi mua, đương nhiên là bán .

 

vẫn rõ ràng, kẻo đối phương mua về thấy thịt chạy đến đòi trả hàng thì phiền phức lắm.

 

Thế là, hảo tâm nhắc nhở: Cô nương, mấy cái xương bao nhiêu thịt , cô nương chắc chắn mua ?

 

Đỗ Nhược chút do dự gật đầu, tỏ ý chắc chắn.

 

Thấy nàng kiên quyết như , ông chủ lập tức vui mừng khôn xiết, liền báo giá: Ở đây tổng cộng sáu cái xương, cô nương cho ba văn tiền là .

 

Đỗ Nhược ngờ mấy cái xương lớn rẻ như , trong lòng mừng rỡ khôn xiết. Nàng lập tức quyết định mua hết mấy cái xương lớn quầy thịt .

 

Gói hết ! Ta mua tất cả.

 

Được thôi! Ta gói cho cô nương đây. Ông chủ vội vàng tìm giấy cói và dây gai để gói xương.

 

Lúc , ông chủ một quầy hàng bên cạnh thấy cuộc đối thoại của họ, mua xương lớn, vội vàng ôm mấy cái xương tới hỏi: Cô nương, chỗ cũng mấy cái, cô nương cần nữa ? Chỗ cũng sáu cái.

 

Đỗ Nhược liếc , mấy cái xương còn to hơn cái nàng mua ở hàng , thế là cũng định mua luôn: Được thôi, gói chung !

 

Sau đó, nàng từ trong túi tiền lấy mấy đồng tiền đồng, lượt đưa cho hai ông chủ.

 

Nghe xương bổ sung canxi, nàng mua về đến lúc đó sẽ nấu cho mấy đứa trẻ uống.

 

Còn về thịt, nàng cần mua, vì trong gian của nàng trữ đủ lượng thực phẩm thịt, dù thịt thì nàng g.i.ế.c một con heo rừng heo nhà cũng ăn lâu.

 

Rời khỏi quầy thịt, nàng xách nửa giỏ xương lớn tay.

 

Đến một nơi vắng , nàng thò tay giỏ, tất cả xương lớn đều nàng thu gian, dù vải che nên nàng cũng sợ khác thấy.

 

 

Loading...