Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:30:59
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiếp tích đức
Tiền thị hai chiếc giỏ đặt bàn mà con dâu thứ ba chuẩn , bên trong đầy ắp đồ ăn, lòng khỏi cảm thán, nàng dâu của quả thực quá giỏi giang! Không chỉ quán xuyến nhà cửa đấy, mà còn những món ăn ngon miệng.
Nàng còn , tất cả những thứ là do con dâu thứ ba chuẩn riêng cho .
Nương, những thứ cha cứ mang theo ăn dọc đường. Trứng gà thể để quá lâu, hôm nay ăn hết. Thịt cá và bánh cũng chỉ thể để đến ngày mai mà thôi.
Tiền thị lời nàng , thể tin mà hỏi. Thím ba, những thứ con đựng đều là chuẩn cho chúng ?
Đỗ Nhược mỉm gật đầu: Con nghĩ cha đường lẽ khó mua đồ ăn, nên đặc biệt thêm chút để cha mang theo ăn dọc đường.
Tiền thị xúc động đến ướt khóe mắt, nước mắt bắt đầu chực trào: Thím ba , con thật sự chu đáo quá! Thằng ba nhà kiếp tích phúc đức gì, mới cưới nàng dâu như con.
Đỗ Nhược nghĩ, chẳng mua về ? Sao liên quan đến kiếp nữa, ai kiếp hai họ quen .
Nàng khẽ mỉm gì, chỉ gắp một miếng cá từ trong bát đưa đến miệng Tiền thị, : Nương, mau nếm thử miếng cá xem hương vị thế nào?
Tiền thị lập tức quên béng những lời định , vui vẻ há miệng, khẽ c.ắ.n một miếng cá, nhấm nháp thưởng thức.
Đột nhiên, nàng mắt sáng rỡ, đầy vẻ bất ngờ khen ngợi: Miếng cá ngon thật! Con cũng nếm thử một miếng .
Đỗ Nhược cũng nếm một miếng, hương vị quả thực tệ, giống món ăn, mà giống đồ ăn vặt hơn.
Nàng nghĩ nếu món cá mà mang bán, chắc chắn sẽ đắt hàng.
Đợi khi Sở Vân Chu khỏe , gia đình thật sự nên chút gì đó để kiếm sống, mở một cửa tiệm chẳng hạn. Chỉ tiểu gia đình của họ tiền vẫn đủ, quan trọng nhất là mấy đều tiền, cả nhà đều giàu thì mới thể luôn hòa thuận như thế .
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tiền thị kéo con dâu thứ ba dặn dò thêm vài lời: Chúng về đây, con vất vả chăm sóc thằng ba. Khi nào đợi nó khỏe , hai vợ chồng con hãy nhanh chóng về nhà.
Nàng nghĩ đến lúc đó cả đại gia đình, con dâu thứ ba cũng sẽ đỡ vất vả hơn một chút.
Đỗ Nhược tươi đáp lời, Nương, cứ yên tâm, chúng con sẽ về nhà sớm nhất thể.
Mấy chuyện với Sở Vân Chu một lát, đó thúc lừa xe rời .
Sau khi đưa tiễn cha chồng và nhà, Đỗ Nhược buông thõng tay xuống, nụ gương mặt nàng lập tức tắt lịm, ánh mắt cũng dần trở nên sắc lạnh.
Hầu như chỉ trong chớp mắt nàng lật mặt, còn là nàng dâu ngoan hiền mặt cha chồng, giờ đây bộ dạng nàng tựa hồ ăn tươi nuốt sống khác.
Vốn dĩ nàng còn nghĩ đợi thêm hai ngày mới thể việc của , nhưng cơ hội đến ngay bây giờ. Nếu ngay, đợi khi vết thương của trong phòng lành , nàng sẽ còn cơ hội nữa.
Sau khi Sở Vân Chu ngủ say, Đỗ Nhược khẽ khàng rời khỏi phòng. Nàng lấy một chiếc ghế gốc cây lớn trong sân.
Hai họ Triệu thì đang ở cửa bếp chuẩn củi cho mấy ngày tới, Triệu Tiểu Tứ chẻ củi, Triệu Tiểu Ngũ xếp củi.
Nhìn họ một lúc, Đỗ Nhược vẫy tay hiệu cho hai họ Triệu gần. Nàng nghĩ chuyện nàng đầu đuôi, chắc chắn thể tự , vẫn cần họ giúp đỡ.
Đợi khi đến mặt nàng, Đỗ Nhược thẳng mắt họ hỏi: Ta chuyện hỏi hai các ngươi.
Nàng chuyện nghiêm nghị, hai họ Triệu đều mang vẻ mặt khó hiểu, Thím ba hỏi gì, chúng nếu chắc chắn sẽ cho .
Đỗ Nhược thẳng , đó mới mở miệng hỏi: Các ngươi còn nhớ tình cảnh lúc gặp sơn tặc ? Cụ thể ở , cách đây bao xa?
Triệu Tiểu Tứ câu hỏi của Đỗ Nhược, kinh ngạc há hốc miệng, nửa ngày thốt nên lời: Thím ba, hỏi chuyện gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-121.html.]
Trong lòng khỏi thầm thì, ý của thím ba, chẳng lẽ là tìm bọn sơn tặc tính sổ ? Nghĩ đến đây, trái tim Triệu Tiểu Tứ lập tức treo ngược lên.
Đỗ Nhược nghiêm túc Triệu Tiểu Tứ và Triệu Tiểu Ngũ, giọng điệu kiên định : Ta thật với các ngươi, mối thù của tam ca các ngươi nhất định báo. Những chuyện thừa thãi các ngươi đừng hỏi thêm, dù hỏi cũng sẽ cho các ngươi.
Báo thù! Hai họ Triệu đồng thanh kinh hãi kêu lên. Họ trợn tròn mắt, khó tin Đỗ Nhược.
Các ngươi nhỏ thôi, đừng tam ca các ngươi tỉnh giấc. Đỗ Nhược vội vàng đưa ngón tay lên môi, hiệu cho hai nhỏ .
bọn sơn tặc đó lượng ít, hơn nữa tên nào tên nấy cũng công phu, chúng báo thù thế nào? Cứ thế mà xông lên, chẳng khác nào chịu c.h.ế.t. Triệu Tiểu Tứ cau mày, lộ vẻ khó xử, kìm nỗi lo trong lòng.
Hắn nghĩ chỉ mỗi thím ba là phụ nữ, thể tìm báo thù, tam ca của họ lợi hại như còn suýt mất mạng ở đó.
Đỗ Nhược đương nhiên bọn sơn tặc đông thế mạnh, nhưng nàng hề run sợ, tự tin đáp lời: Ta quyết định tìm bọn chúng, tự nhiên sẽ cách của riêng . Nói xong, nàng ánh mắt kiên định cánh cửa phòng đang đóng chặt, nghĩ đến vết thương nam nhân , nàng thể nuốt trôi cục tức , tìm thì nàng tuyệt đối ăn ngon ngủ yên.
Triệu Tiểu Tứ thấy thím ba kiên định như , nghĩ rằng họ lẽ thể ngăn cản, đành lén lút cho tam ca .
Đỗ Nhược thấy mắt đảo liên hồi, lập tức bổ sung một câu, Tốt nhất đừng cho tam ca các ngươi, còn vết thương.
Triệu Tiểu Tứ ngờ tâm tư của thím ba thấu, chút ngượng ngùng gãi đầu.
Đỗ Nhược cảm thấy sức thuyết phục, thấy một con chim sẻ đậu xuống đất, bèn rút một cây chủy thủ, chủy thủ liền bay về phía con chim sẻ, đ.â.m xuyên qua chim.
Triệu Tiểu Tứ định rõ thím ba đang gì, thì thấy con chim sẻ đằng xa chủy thủ ghim chặt xuống đất.
Mèo con Kute
Triệu Tiểu Ngũ chạy tới nhặt chủy thủ về, con chim sẻ chủy thủ vẫn còn đang giãy giụa.
Thím ba, tài năng của thật phi phàm.
Đỗ Nhược nhận lấy chủy thủ, gỡ con chim sẻ xuống: Cầm lấy, sạch ướp .
Triệu Tiểu Ngũ vội vàng nhận lấy con chim sẻ, nghĩ bụng một con đủ ăn, nếu thêm hai con nữa thì mấy.
Triệu Tiểu Tứ đột nhiên cảm thấy thím ba của hình như hề đơn giản, cũng chút tin tưởng vì thím ba báo thù cho tam ca.
Sau đó , Nếu thím ba , cũng theo.
Hắn nghĩ cùng lắm là mang thêm chút thuốc, đó bỏ giếng nước mà bọn sơn tặc uống, đ.á.n.h thì cũng đầu độc c.h.ế.t bọn chúng.
Đỗ Nhược đang nghĩ gì, bởi vì nàng lắp đầy những khẩu s.ú.n.g trong gian, đến lúc đó nếu đ.á.n.h , nàng sẽ tặng mỗi tên một viên hạt lạc (viên đạn).
Triệu Tiểu Ngũ vội vàng : Vậy cũng cùng các . Tuy cũng vết thương, nhưng vẫn thể cử động .
Ngươi . Đỗ Nhược lập tức phản đối, Triệu Tiểu Tứ thương gì đáng kể trong chuyện , nàng còn thể cân nhắc đưa , nhưng Tiểu Ngũ chắc chắn , vì còn ở chăm sóc bệnh giường.
Đỗ Nhược , Ở đây thể thiếu , ngươi ở chăm sóc tam ca các ngươi.
Triệu Tiểu Tứ sợ thím ba cũng đưa , vội vàng mở miệng: Thím ba, hãy mang theo ! Ta thể dẫn đường cho , lúc then chốt còn thể giúp .
Đỗ Nhược gật đầu: Được, đến lúc đó ngươi lời .
Đỗ Nhược cũng ý định đưa , cũng là sợ tìm nhầm hại vô tội, để kẻ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì .
Triệu Tiểu Tứ vui mừng, cần thím ba hỏi thêm, chủ động bắt đầu hồi tưởng, suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu mới trả lời: Thím ba, chuyện ngày hôm đó nhớ rõ.