Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 129: Ghi nhớ

Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:31:08
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đỗ Nhược đang định rời , đúng lúc , Chu Nhị công tử cũng đuổi kịp, còn chắn đường Đỗ Nhược. Khi y đầu tiên thấy Đỗ Nhược, trong lòng khỏi dâng lên một cảm giác tê dại ngứa ngáy khó tả.

 

Y lập tức hỏi Sở Vân Hải: Sở công tử, vị cô nương ngươi quen ? Có thể giới thiệu cho quen ?

 

Đây là tân tức phụ mà tam đường của cưới về nhà. Sở Vân Hải nịnh nọt đáp, ánh mắt vẫn rời khỏi gương mặt xinh của Đỗ Nhược.

 

Đỗ Nhược thật sự tức giận! Ta bảo ngươi giới thiệu ? Đây là gì chứ.

 

Chu Nhị công tử , hóa thích, liền bắt đầu dò xét tiểu tức phụ mặt, phát hiện nàng chỉ dáng mà gương mặt còn đặc biệt xinh xắn, da dẻ trắng hồng, tựa như da thịt thổi là vỡ, so với những ca kỹ son phấn lòe loẹt mà bọn họ xem còn hơn nhiều.

 

Y lộ một nụ như như , ánh mắt như móc câu dán chặt Đỗ Nhược: Cô nương, họ Chu, là nhị công tử của Chu gia mễ hành ở huyện thành. Xin hỏi cô nương tên gì ?

 

Đỗ Nhược nghĩ bụng hôm nay nên ngoài, gặp hai tên ngu ngốc , còn quen chứ, các ngươi thêm một cái đều cảm thấy ghê tởm.

 

ánh mắt nàng vẫn kịp rõ bộ dạng của Chu công tử , mặc một bộ áo bào cổ tròn bằng lụa tơ tằm màu xanh đậm, tóc cũng dùng dải lụa cùng loại buộc cao.

 

Chỉ là khuôn mặt y tái mét, là do việc đó quá nhiều, chút hư nhược, mà cái thứ ghê tởm còn đến bắt chuyện với nàng.

 

Nàng vui lườm hai một cái, đầu tiếp tục về phía , lãnh đạm đáp: Không cần, quen các ngươi.

 

Chu Nhị công tử nghĩ, hóa là một cá tính mạnh mẽ, y càng thêm hứng thú với nàng, ‘Không cũng chẳng , chúng xem như quen . Sau nếu cô nương gặp chuyện gì, cứ đến tiệm gạo Chu gia ở huyện thành tìm Chu gia nhị công tử , đảm bảo sẽ giúp cô nương.’

 

Y lôi phận nhị công tử Chu gia để khoe khoang, tin tiểu tức phụ thấy phận của động lòng, theo y thì tổng hơn theo một tên chân đất.

 

Đỗ Nhược để ý đến bọn họ, trong lòng khẩy, Chu gia mễ hành , ghi nhớ , cái gì Chu công tử chứ, lão nương sớm muộn gì cũng biến ngươi thành ăn mày.

 

Thấy đến chợ, Đỗ Nhược thấy thể vứt bỏ hai , liền nảy một kế, bước một tiệm bán son phấn.

 

Nơi thường chỉ khách nữ ghé thăm, nam giới bình thường sẽ .

 

Quả nhiên, nàng bước , hai gã đàn ông tiểu nhị chặn ở cửa, còn ngừng ngó trong tiệm.

 

Đỗ Nhược thẳng sâu trong tiệm, tùy ý chọn một hộp son môi, tìm tiểu nhị trả tiền.

 

Khi trả tiền, nàng tranh thủ hỏi tiểu nhị: Tiểu ca, tiệm các ngươi cửa ? Ta mượn cửa một chút.

 

Tiểu nhị vốn dĩ hiểu rõ đạo lý khách hàng là thượng đế, đối với yêu cầu của khách hàng tự nhiên vui vẻ giúp đỡ, hơn nữa miệng cô nương còn ngọt như , liền sảng khoái đáp: Cô nương, mời theo .

 

Sau khi thoát khỏi tiệm son phấn thành công, Đỗ Nhược nhanh chóng tìm một chỗ kín đáo, chui gian một bộ quần áo mà nàng thu từ sơn trại.

 

Bộ quần áo tỏa một mùi hôi thối, nhưng đây là cỡ nhỏ nhất mà nàng thể tìm thấy.

 

Không lâu , trải qua một phen trang điểm và ngụy trang tỉ mỉ, một thiếu niên gầy gò xuất hiện ở sâu trong ngõ hẻm.

 

Đỗ Nhược đến tiệm son phấn, Sở Vân Hải và Chu gia nhị công tử đang nghển cổ trong.

 

Nàng tìm một bậc thềm xuống, chờ xem bọn họ sốt ruột mà rời .

 

Quả nhiên, đợi mãi thấy Đỗ Nhược , Sở Vân Hải chút sốt ruột, bèn gọi hai tiểu nhị hỏi thăm.

 

Sau khi hỏi thăm tiểu nhị, tiệm họ hiện cô nương nào như , hai mới c.h.ử.i bới rời .

 

Mẹ nó, cái tiểu nương tử chạy thoát khỏi mắt chúng lúc nào . Chu Nhị công tử hiển nhiên còn vẻ mặt hiền hòa như , giờ đây y như biến thành một khác.

 

Sở Vân Hải cúi lưng dám đáp lời, y cũng tiểu nữ nhân rời lúc nào.

 

Hai c.h.ử.i bới về phía , Đỗ Nhược nhanh chậm theo .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-129-ghi-nho.html.]

Lại Chu Nhị công tử mắng: Tiểu nương tử, ban mặt mà quý, ngươi hỏi thăm xem nàng ! Đem nàng đến cho .

 

Sở Vân Hải vội vàng cúi lưng gật đầu, Không cần vội, huyện thành lớn là bao, quen ít , hẳn sẽ nhanh chóng hỏi thăm .

 

Hai những chuyện như cũng tránh mặt khác, hiển nhiên là ít chuyện .

 

Mèo con Kute

Đỗ Nhược bĩu môi, 'Hai tên quả nhiên thứ , xem tay vẫn còn quá nhẹ, mức phạt đủ.'

 

Đi theo bọn họ một đoạn đường, thấy Sở Vân Hải đưa Chu Nhị công tử về nhà, y về thư viện. Đỗ Nhược ghi nhớ địa điểm xong, về chợ, với tâm trạng của nàng bây giờ, thích hợp về nhà.

 

Chợ tấp nập vô cùng, nàng dạo, thỉnh thoảng dừng xem các quầy hàng xung quanh.

 

Ở một quầy hàng, nàng thấy bày bán mấy cây con, khỏi tò mò hỏi đây là cây gì.

 

Nàng bước đến hỏi chủ quầy: Lão bản, đây là cây gì ?

 

Lão bản : Là cây lê, cô nương mua mấy cây ? Cây lê nhà kết trái thanh ngọt thơm ngon, quả to đó.

 

Biết những cây con là cây lê! Trong gian của nàng thiếu loại cây , nàng chút do dự quyết định mua tất cả các cây lê.

 

Một tay vung lên, những thứ hết. Dù cũng nhiều, nàng dứt khoát mua tất.

 

Lão bản mua hết, lập tức bắt đầu đếm cây con cho nàng.

 

Cô nương đợi chút! Ta đếm xem bao nhiêu cây.

 

Mấy chục cây con tổng cộng tốn năm lượng bạc, Đỗ Nhược thể chắc chắn liệu những cây con thực sự là cây lê .

 

Thật giả nàng cũng bận tâm, dù gian lớn như , nếu những cây con cây lê, thì đến lúc đó cứ coi như củi mà đốt .

 

nếu là thật, những cây lê tương lai sẽ tạo ít của cải cho nàng.

 

Lão bản thu tiền rời , Đỗ Nhược cũng tìm chỗ vứt cây lê gian, dù bây giờ gian thể tự động trồng trọt, nàng gần như cần quản, chỉ chờ thu hoạch là .

 

Đỗ Nhược tiếp tục dạo bước trong chợ, từ lúc nào, nàng đến cuối chợ, nơi chuyên bán la ngựa, bước nàng ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc.

 

Nàng chợt nghĩ, nhà nên sắm một chiếc xe ngựa, như cả nhà cũng tiện lợi hơn.

 

Thế là, nàng nín chịu mùi hôi thối bước chợ la ngựa, nàng đến mua la ngựa, nàng là để mắt tới chỗ bán xe ngựa bên cạnh.

 

Lão bản chú ý thấy một thiếu niên nhỏ tuổi bước , liền nhiệt tình hỏi: Tiểu công tử, ngươi đến xem xe ngựa xe la ?

 

Đỗ Nhược vẫn kịp trang phục ban nãy, lão bản liền lầm tưởng nàng là nam nhân.

 

Đỗ Nhược vẻ mặt mờ mịt hỏi ngược : Hai thứ gì khác biệt ?

 

Lão bản dừng công việc đang , nghiêm túc giải thích cho nàng: Lừa tương đối thấp bé, nên xe lừa cũng nhỏ gọn hơn; còn ngựa thì cao lớn hơn nhiều, vì xe ngựa cũng lớn hơn một chút.

 

Đỗ Nhược bừng tỉnh, thì , nàng đây từng tìm hiểu những chi tiết , may mà lão bản cho nàng , nếu nàng thật sự thể mua một chiếc xe lừa về nhà.

 

Sau đó, sự dẫn dắt của lão bản, nàng cẩn thận xem xét vài chiếc xe ngựa với các kiểu dáng khác .

 

Lão bản thấy nàng là một thiếu niên lớn lắm, bèn hỏi: Ta thấy ngươi đều xem xe ngựa, trong nhà ngựa ?

 

Đỗ Nhược khẽ nở một nụ : Có ngựa, dắt ngựa đến, lão bản ngươi tìm cho một chiếc xe ngựa thật .

 

Lão bản vui vẻ đáp: Được, cứ giao cho .

 

 

Loading...