Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-10-23 12:13:14
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Muốn ăn cá
Hai em Triệu Tiểu Tứ ăn sáng xong liền vội vã rời , khi Sở Vân Chu và Đỗ Nhược dọn dẹp xong xuống lầu, ngoài cửa khách điếm một chiếc xe la đậu ở đó.
Đỗ Nhược chút kinh ngạc: Các ngươi mua xe la ?
Triệu Tiểu Ngũ tươi chào: Tẩu tẩu, nàng mau lên đây, xe la , hôm nay chúng sẽ mệt nhọc nữa.
Sở Vân Chu hiệu bằng ánh mắt cho Đỗ Nhược, đoạn kéo nàng chạy lên xe la.
Đỗ Nhược nhướn mày, Có xe la thật ! Cuối cùng bộ nữa, nàng nhẹ nhàng chạy lên xe la, vô cùng tò mò về chiếc xe .
Chiếc xe la chính là phương tiện giao thông trọng yếu nhất thời cổ đại, gia đình nào xe la đều xem là nhà của. Nàng cũng bọn họ tiêu tốn bao nhiêu bạc.
Đợi Đỗ Nhược lên xe la xong, Sở Vân Chu cũng nhanh nhẹn leo lên theo ngay.
Triệu Tiểu Tứ thì vững vàng ở vị trí đ.á.n.h xe, bên cạnh là Triệu Tiểu Ngũ. Tay nắm chặt dây cương, chuẩn điều khiển chiếc xe la tiến về phía .
Theo một cú vung roi nhẹ của , chiếc xe la bắt đầu chậm rãi lăn bánh. Tiếng cọt kẹt do bánh xe ma sát với mặt đất vang vọng trong khí, những đường thấy đều lượt tránh để nhường lối.
Sở Vân Chu và Triệu Tiểu Tứ lúc tâm trạng vô cùng kích động, bọn họ cũng là xe la .
Sáng nay, Sở Vân Chu và bọn họ khi tỉnh dậy lập tức tới chợ la ngựa, trải qua một hồi tinh chọn tỉ mỉ, cuối cùng cũng tìm một con la giá tương đối chăng.
Con la bởi vì hình nhỏ bé, chỉ cần hai mươi lạng bạc một con, so với những cái giá đắt đỏ khác, quả thực là hàng giá rẻ!
Không chỉ thế, tiệm còn sẵn thùng xe để bán. Lão chủ tận dụng những thùng xe cũ khác bỏ , cải tạo như mới bán hai, hơn nữa còn rẻ, chỉ cần hai lạng bạc.
Như , bọn họ quả thực tiết kiệm ít bạc.
Sau một hồi trả giá lâu dài với lão chủ, cuối cùng con la và thùng xe mua với hai mươi lạng bạc.
Đỗ Nhược thấy ba bọn họ hôm nay tâm trạng đều , nghĩ cũng là vì mua xe la mà vui mừng.
Chỉ là bọn họ mua xe la, còn bao nhiêu bạc đây?
Sở Vân Chu trải một tấm chăn , Nương tử, mệt thì ngủ một lát . Sau chúng lẽ thường xuyên trọ quán, nàng cùng chúng chịu chút cực khổ .
Lúc Đỗ Nhược mới chú ý tới trong thùng xe bọn họ chuẩn ít đồ đạc, bốn tấm chăn, thức ăn thì một đống lớn, xem chuẩn đầy đủ .
Nàng tò mò hỏi: Vân Chu ca, mua những thứ chắc tốn ít bạc nhỉ!
Sở Vân Chu ngẩng đầu đối diện với nàng, đáp: Cứ yên tâm , lão tử đây, nhất định thể nuôi sống nàng.
Đỗ Nhược thấy bọn họ chuẩn những thứ , vốn còn cảm động, nhưng lão tử, ngọn lửa cảm động trong lòng nàng lập tức tắt ngúm. Nàng thề nhất định sửa cái thói quen lão tử dài lão tử ngắn của .
Đỗ Nhược nghiến răng, Không thì thôi, gì mà hung dữ thế. Nàng đầu thèm để ý nữa, vén rèm xe phong cảnh bên ngoài.
Sở Vân Chu thấy Đỗ Nhược như , vẫn ý thức của , liền tiếp.
Sau càng về phía Bắc càng lạnh, nàng lạnh thì ngoan ngoãn ở trong thùng xe . Cảm lạnh đến lúc đó còn tốn bạc mua t.h.u.ố.c cho nàng đấy.
Đỗ Nhược trong lòng lườm một cái, đây chính là sự uy h.i.ế.p trắng trợn, cái nghĩ chính là nàng lời .
Nàng nghĩ nếu bản thể hiện chút tính khí , chừng đến lúc đó còn tưởng nàng dễ bắt nạt, lâu dần sẽ hư mất.
Nàng cũng sợ nhà họ Triệu thấy, cứ thế thẳng mà :
Nương tử dài nương tử ngắn, chỉ hỏi một chút thì mà ngươi cứ mắng mãi thế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-14.html.]
Trong cơn giận lải nhải: Sau đừng gọi là nương tử nữa! Ta còn gả cho ngươi , tưởng rằng mua về là thành nương tử của ngươi !
Sở Vân Chu sự đổi đột ngột của nàng chọc , cứ tưởng nàng là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn cơ, hóa vẫn là một con mèo hoang nhỏ.
Hắn hì hì : Dù thì sớm muộn nàng cũng là nương tử của thôi.
Mèo con Kute
Triệu Tiểu Tứ bên ngoài chen : , đúng , bọn cứ nhận nàng là tẩu tẩu .
Đỗ Nhược Triệu Tiểu Tứ , thật nhéo một cái bên cạnh, nhưng nàng vẫn từng bước một chậm rãi mà đến, từ từ bồi dưỡng một phu quân đ.á.n.h trả, mắng .
Nàng đầu, ngoài cửa sổ.
Sở Vân Chu nhướn mày, đắc ý một tiếng, trong lòng vui vẻ ngọt ngào.
Dáng vẻ của nương tử thật , cứ thích dáng vẻ hung dữ của nương tử, còn vui vì nàng cuối cùng cũng chịu nhiều hơn .
Sở Vân Chu nương tử tuổi còn nhỏ, dù cưới nàng ít nhất cũng đợi nàng cập kê xong hai mới thành . Hắn bây giờ cứ gọi nàng là nương tử, thì sẽ ai tranh giành với nữa.
Vì bọn họ chuẩn đủ đầy, cả ngày hôm đó ngoài thời gian nghỉ ngơi ăn uống trì hoãn một chút, bọn họ mãi đến khi trời tối mịt mới tìm một khu rừng xa quan đạo để an vị.
Lần bọn họ chuẩn đầy đủ, bữa tối chuẩn nấu một nồi cháo, đó nướng mấy cái bánh nướng mua về. Đỗ Nhược trong lòng thầm than, món chính ăn cùng món chính mà lấy một miếng thịt nào.
Nàng định chút gì đó khác biệt để ăn. Cách đó xa một con mương nhỏ, tiếng nước chảy róc rách nàng liền chủ ý. Nàng ăn cá, loại cá nướng ăn no căng bụng.
nàng còn dám thể hiện ngoài, xách thùng nước lên một câu:
Ta lấy chút nước về nấu cơm, các ngươi ai cùng !
Huynh Triệu Tiểu Tứ đang nhặt cành cây khô, lời tẩu tẩu , hai bọn họ nên . Vừa thấy ánh mắt của Tam ca bên cạnh xe la, bọn họ liền dẹp bỏ ý nghĩ .
Tẩu tẩu vẫn là để Tam ca bảo vệ thôi! Sau đó tiếp tục bận rộn công việc đang . Bọn họ nhặt củi xong còn cắt cỏ cho la, thật sự bận c.h.ế.t .
Sở Vân Chu nương tử lấy nước, vốn dĩ còn đang dựng bếp, lúc bỏ hòn đá trong tay xuống tới, nhận lấy thùng nước tay Đỗ Nhược.
Đi, cùng nàng.
Đỗ Nhược khẽ cong môi. Hắn cùng cũng chẳng , cá tối nay nàng vẫn cứ ăn.
Đến bên con sông nhỏ, sông sâu, nước trong vắt thấy đáy. Đỗ Nhược nhịn rửa tay trong làn nước lạnh giá.
Sở Vân Chu rửa sạch thùng nước đổ đầy một thùng. Thấy Đỗ Nhược đang rửa tay, vội vàng dặn dò: Nước lạnh, nàng đừng để cóng.
Đỗ Nhược đáp một tiếng: Ưm, ngốc, chỉ là rửa tay thôi mà.
Nàng xổm ở đó rửa tay, ánh mắt còn đang tìm kiếm nơi thể thả cá. Cách đó xa một cái đầm nhỏ, trong lòng nàng khẽ động, cảm thấy chỗ đó .
Nàng với Sở Vân Chu: Vân Chu ca, ngươi về , ở đây chơi một lát về.
Nơi đây chỉ là một con mương nhỏ, nước cũng sâu, nơi bọn họ cắm trại la một tiếng là thể thấy, Sở Vân Chu ngược cũng lo nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Được, nàng chơi một lát nhanh chóng về , về nấu cơm.
Đỗ Nhược đáp một tiếng, cũng . Đây chỉ là lời dối của nàng để đ.á.n.h lạc hướng mà thôi, bắt cá còn cần đấy.
Đỗ Nhược về phía cái đầm nhỏ, nhặt đá ném chơi, khiến khác nàng qua là mục đích.
Sở Vân Chu thấy nàng cách xa mặt nước ít, liền yên tâm xách thùng nước về.