Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 150: Đại Thắng Lợi
Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:36:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Vân Xuyên và Sở Vân Bạch nhanh từ gian bếp khiêng một chiếc tủ chén: Tam ca, tủ chén nhà chúng tìm thấy !
Sở Vân Bạch vui vẻ , hai khiêng tủ chén đến gần.
Sở Vân Chu lướt qua thứ đen sì đó, thản nhiên : Quá bẩn , đốt thôi!
Cái tủ chén còn nhớ, năm xưa nhà họ đóng xong dùng mấy ngày, Lưu thị lấy lý do Sở Vân Khuê sắp cưới vợ mà mượn , là dùng tạm để giữ thể diện, đó thì chẳng bao giờ đòi nữa.
Ngươi… các ngươi. Sở Vân Khuê tức giận chỉ mấy nhà họ. Đồ như mà họ dùng còn cho nhà dùng, quả thực quá đáng!
Các ngươi cái gì, cái cũng là của nhà chúng . Sở Vân Xuyên nhíu mày một cái, vẻ mặt kiên nhẫn, thầm nghĩ nếu ngươi bản lĩnh thì cứ đến mà cướp, hôm nay nhất định sẽ đ.á.n.h cho ngươi đầu rơi m.á.u chảy.
Bây giờ mới thấy lợi ích của việc đông con, nhà Nhị phòng bốn con trai đều tụ tập đông đủ, còn Đại phòng chỉ hai con trai, hơn nữa hiện tại chỉ một ở nhà, nếu thực sự đ.á.n.h thì Nhị phòng chắc chắn thắng.
Sở Tối Thời Tiền thị chặn họng một trận, liền im lặng suốt. Bây giờ là lũ tiểu bối và phụ nữ đang cãi cọ, là đại bá tiện nhúng tay .
Lưu thị những vật dụng mà nhà dùng nhiều năm bọn họ phá hoại, nhưng chỉ thể thầm mắng c.h.ử.i trong lòng. Tiền thị và hai con nàng , nàng thể gì .
Bọn họ bây giờ nên mừng vì mấy đứa trẻ trong nhà đều mặt, nếu , khi ba đứa trẻ cùng Đại Bảo mang ngỗng đến cũng sẽ bỏ qua cho họ.
Lúc , Sở Vân Khuê mới chợt nhớ việc cầu cứu, ưỡn cổ với những dân đang xem náo nhiệt ngoài cửa: Các ngươi ai giúp gọi thôn trưởng và lý chính đến, bảo họ đến phân xử cho nhà !
Một dân làng lập tức đáp: Chúng , thôn trưởng và lý chính đều ở nhà.
Sở Vân Khuê xong ngây , giờ khắc mấu chốt mà họ mặt.
Sở Vân Chu trầm mặt xuống, thầm nghĩ còn mặt mũi mời thôn trưởng, thật là cho quá nhiều thể diện .
Hắn vẻ mặt khó coi : Ngươi hôm nay dù gọi quan binh đến cũng vô ích. Chúng lấy đồ của nhà vốn là lẽ đương nhiên. Những năm nay cho các ngươi mượn dùng mà bắt trả tiền thuê, ngươi còn cảm ơn nhà so đo tính toán với các ngươi đấy.
Nhìn khuôn mặt hung thần ác sát của Sở lão Tam, Sở Vân Khuê liền rụt rè. Nếu đ.á.n.h , chắc chắn đ.á.n.h .
Hơn nữa ngoài cửa còn mấy dân làng đang xem, lỡ họ điều gì, lúc đó dân làng chê cho.
Hắn còn tự an ủi một phen, những thứ đều là đồ đáng giá. Chỉ cần năm nay lão Nhị thi đậu tú tài, nhà họ loại tủ nào mà chẳng ?
Hắn hai mắt đỏ ngầu trừng Sở Vân Chu, thầm nghĩ: Sở lão Tam, đến lúc đó chúng cứ liệu mà xem.
Chẳng bao lâu , Sở Vân Hà cùng hai , tứ lượt từ mấy gian nhà lấy vô vật dụng nhỏ, từ cái chậu rửa chân lớn cho đến cái nồi đất nhỏ, quẳng tất cả chúng xuống sân.
Tiền thị những vật dụng gia đình quen thuộc xa lạ , những thứ chắc chắn nhà họ sẽ cần nữa, bèn : Đại ca, mấy thứ đừng giữ gì, cứ thế đốt !
Thế là, trong sân của nhà đại phòng họ Sở, lửa lớn nhanh chóng bùng lên dữ dội.
Mấy con cứ như đ.á.n.h thắng một trận, ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c trở về nhà .
Những vây xem đều kinh ngạc đến há hốc mồm, ngờ gia đình quyết tuyệt đến thế, cứ thế đem đồ đạc đốt ngay tại chỗ.
Nghĩ kỹ thì, những thứ khác dùng bao nhiêu năm như , nếu là họ, e rằng cũng sẽ cần.
Không còn chuyện náo nhiệt để xem, lục tục tản , chỉ còn một Sở Vân Khuê mặt nặng như chì trong sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-150-dai-thang-loi.html.]
Mà lúc , Lưu thị vẫn còn đang lóc om sòm trong nhà, miệng ngừng c.h.ử.i bới những lời tục tĩu.
Cả nhà lũ đồ lòng đen gan thối, các ngươi sẽ c.h.ế.t tử tế .
Sở Tối Thời đến cuối cùng, càng tức đến bốc hỏa.
Y thực sự thể chịu nổi tiếng ồn ào như , bèn dứt khoát đóng sập cửa phòng , giáng xuống Lưu thị một bạt tai thật mạnh.
Bình thường Lưu thị cũng gây sự, nhưng Sở Tối Thời thường chọn cách phớt lờ.
Tuy nhiên, hôm nay nhà họ thực sự mất hết thể diện, Sở Tối Thời cuối cùng cũng thể nhịn nữa, bộc phát cơn giận.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo tiếng bạt tai vang lên, từ nhà bếp truyền đến một tiếng vật nặng đổ ầm xuống đất, cùng với tiếng bát đĩa rơi vỡ.
Trương thị từ trong phòng lao , chạy đến nhà bếp một cái, cái tủ chén gãy chân của nhà họ đổ sập, bát đĩa vỡ tan tành khắp nơi. Thôi .
14. Tiền thị hôm nay thể là đại thắng, uất ức kìm nén trong lòng bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng trút , tâm trạng đừng hỏi mấy sảng khoái! Nàng sải bước nhẹ nhàng sân nhà .
Vừa mới bước cửa, một luồng hương thơm đậm đà của thức ăn xộc mũi, mấy con và mấy em Đại Bảo đều ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn , lập tức cảm thấy khẩu vị đại khai, trong chớp mắt cảm thấy họ thể ăn liền ba bát cơm.
Tiền thị trở về, liền phòng kể cho phu quân chuyện ở đại phòng, Sở lão gia im lặng hồi lâu khi xong, năm xưa chia nhà công bằng, họ lấy đủ lý do mà đòi , những thứ họ bây giờ đều là về mới sắm sửa dần dần.
Đến lúc ăn cơm tối, thức ăn bày lên bàn, hiếm hoi hôm nay vui vẻ, Tiền thị còn cho phép mấy con trai cùng lão gia uống một chén.
Sở Vân Bạch liếc thức ăn bàn, một bàn là món mặn, y ước gì ngày nào cũng như .
Trên bàn hai chậu thịt gà rừng xào thơm lừng, một chậu thêm ớt, đỏ tươi thật ngon mắt, một chậu ớt thì đặt mặt ba đứa trẻ.
Lại một chậu canh gà thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c bắc, bên trong là cả một con gà nguyên vẹn.
Một chậu món ăn trông giống thịt băm, y tuy là món gì, nhưng màu sắc thấy chắc hẳn ngon, hơn nữa bên cạnh nó còn đặt một chậu bánh, loại bánh y cũng là đầu tiên thấy.
Ngoài còn một chậu củ cải xào sợi, và mỗi một bát cơm trắng mặt.
Nhìn mâm cơm như , Sở Vân Xuyên cũng chút sững sờ, đây là kiểu ăn một bữa no nê, bữa tiếp tục ăn bánh mì rau dại đây mà!
Sở lão gia tiên cầm đũa lên: Ăn cơm thôi! Sau đó đám vãn bối mới bắt đầu động đũa.
Đỗ Nhược cầm lấy một cái bánh, bẻ một khe hở ở giữa, đó dùng muỗng gỗ múc một muỗng thịt băm kẹp trong bánh: Nương, nếm thử món xem, thịt là gói về từ tửu lầu, hầm mềm nhừ và thấm vị .
Tiền thị vui vẻ đón lấy, c.ắ.n một miếng liền nở nụ rạng rỡ: Ừm, thơm thật, kiểu ăn đúng là đầu thấy đó.
Đỗ Nhược thấy bà chồng thích, nàng cũng vui.
Thấy con trai và con dâu đều ăn loại bánh , nàng chào hỏi: Các ngươi cũng mau nếm thử xem, món ngon lắm đó!
Thế là cùng , học theo cách Đỗ Nhược một cái, bắt đầu ăn.
Mèo con Kute
Sở lão gia ăn một miếng bánh kẹp thịt, còn khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Đỗ Nhược cũng kẹp một cái cho nam nhân bên cạnh , khi tay còn tiện hành động, nàng đành chiếu cố một chút.