Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 159: Một Mảnh Hoang Phế

Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:36:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cánh cửa lớn của nhà họ Sở liền với một bức tường viện đổ sập một mảng, phóng tầm mắt qua, sân viện thành một mảnh hoang phế, may mắn chuồng ngựa mới xây trong sân thoát nạn, lẽ vì lợp bằng rơm rạ nên ngựa Táo Táo mới thoát khỏi kiếp nạn.

 

Mọi trở về, đập mắt là một cảnh tượng tan hoang.

 

Nhà cửa đổ nát, còn ba con ngỗng lớn, sáu con gà và mấy ổ thỏ mà nhà nuôi đang chen chúc trong chuồng ngựa của Táo Táo.

 

Đỗ Nhược những con vật , trong lòng khỏi dâng lên một cảm giác áy náy.

 

Nàng cảm thấy với Táo Táo, nó vốn dĩ nên ung dung gặm cỏ cùng đồng bọn trong gian, nhưng bây giờ nàng mang đến nơi gian khổ .

 

Đàn ngỗng thấy chủ nhân về, vươn dài cổ kêu cạc cạc ngừng, như thể đang kể lể về tai ương của chúng.

 

Chúng dường như đang hỏi : Các ngươi rốt cuộc chạy ? Chúng suýt chút nữa mất mạng.

 

Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo vội vàng chạy tới, mỗi đứa ôm lấy con ngỗng lớn của , dùng vòng tay ấm áp an ủi chúng. May mà các ngươi , chúng lo c.h.ế.t mất.

 

Đàn ngỗng cạc cạc đáp .

 

Tiền thị thấy cảnh tượng mắt, lát , hai chân mềm nhũn, ngã khụy xuống.

 

Sở Vân Chu mắt nhanh tay lẹ, lập tức đỡ lấy lão mẫu: Mẹ, chứ? Chàng quan tâm hỏi.

 

Đỗ Nhược nhận thấy lão thái thái thể vì chịu nổi cú sốc, cảm xúc quá kích động dẫn đến thể suy kiệt.

 

Nàng lập tức bước tới, nhẹ nhàng vỗ lưng lão thái thái, giúp bà thuận khí.

 

Đồng thời, nàng an ủi: Mẹ, đừng buồn, chuyện sẽ thôi. Người xem, cả nhà chúng đều bình an vô sự, đây chính là may mắn lớn nhất!

 

Lý Quế Hoa thấy sắc mặt bà cô tái nhợt, vội vàng mấy lời .

 

Sau một hồi an ủi, Tiền thị cuối cùng cũng thở phào một .

 

Tuy nhiên, căn nhà còn, bà vẫn kìm mà bật : Nhà cửa, nhà cửa mất hết , cả nhà chúng đây?

 

Câu khiến tâm trạng trở nên nặng nề, họ bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo gì.

 

Đỗ Nhược , tiên hãy dọn dẹp bên nhà chúng , bên đó nhà lớn, cả nhà chúng thể ở .

 

Sở Vân Chu cũng nghĩ như , Đại ca, nhị ca, chúng tiên hãy dọn dẹp bên đó, tối nay thể ở . Chàng nghĩ, trong thôn e rằng thể ở nữa, chừng họ nhanh sẽ rời khỏi quê hương, mỗi mỗi nơi lánh nạn.

 

Thế là mấy sang bên đó việc, Đỗ Nhược và các nàng dâu vội vàng bới móc đồ đạc trong nhà từ đống đổ nát, những thứ còn dùng đều bày trong sân.

 

Tiền thị một lời mà bới móc ở chỗ phòng của bà, giường của bà còn hơn hai mươi lạng bạc mà!

 

Đỗ Nhược thấy mấy đứa trẻ đang lựa chọn trong sân, sợ chúng lát nữa sẽ thương, : Ba đứa, hãy vận chuyển tất cả thỏ và ngỗng sang nhà tam thẩm bên , cả ngựa nữa, đều đưa qua đó, chỗ nguy hiểm, các ngươi đừng qua đây nữa.

 

Đại Bảo dẫn đầu đáp: Vâng, chúng con lời tam thẩm.

 

Mấy ổ thỏ mà bọn chúng nuôi đặc biệt hiền lành, khi Đại Bảo cầm giỏ bắt thỏ, chúng cứ yên động đậy mặc cho bọn chúng bắt, nhanh đầy một giỏ thỏ.

 

Chu lão gia vác một bao lương thực mưa ướt định sang nhà con trai thứ ba, thấy cái giỏ thì nhấc lên, Mấy đứa bớt bắt hai con , các ngươi xách nổi .

 

Tam Bảo chớp chớp mắt, ôm một con thỏ theo. A gia, con ôm mà.

 

Mấy nhà họ Sở đồng lòng hợp sức, lâu bới móc hết những thứ còn dùng , chuyển sang nhà Sở Vân Chu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-159-mot-manh-hoang-phe.html.]

Mưa tạnh bao lâu, mặt trời xuyên qua những đám mây chiếu rọi xuống mặt đất.

 

Trong sân nhà Đỗ Nhược, vì giếng nước vùi lấp, Lý Quế Hoa và các nàng dâu chỉ thể đem quần áo chăn màn phơi.

 

Tiền thị và những khác ở trong nhà dọn dẹp, đông việc thật nhanh, lâu dọn dẹp sạch sẽ, những đàn ông lấy rơm rạ về, tạm thời lợp một mái nhà.

 

Mọi việc ở đây cũng tạm , Đỗ Nhược tranh thủ lúc nghỉ ngơi ghé qua nhà đỡ đầu một chuyến, nàng cũng là bận rộn xong xuôi mới nhớ .

 

Tại nhà trưởng thôn, Mạnh thị đang xổm trong đống đổ nát cố gắng cào bới tìm kiếm lương thực, thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, phát hiện là con gái đến, liền lộ vẻ mặt vui mừng.

 

Vội vàng hỏi: Ai da, con đến đây gì? Cả nhà con chuyện gì chứ?

 

Đỗ Nhược vội vàng đáp lời: Không cả, thứ đều , chỉ là nhà cửa sập .

 

Sập , tất cả đều sập . Mạnh thị thở dài một tiếng, mặt nàng lộ vài phần mệt mỏi. Lần địa long trở , thật sự mấy căn nhà thể chống đỡ nổi .

 

Ánh mắt Đỗ Nhược nhanh chóng lướt qua tình hình nhà đỡ đầu, chỉ thấy phần tường chính vẫn còn khá nguyên vẹn, nhưng mái nhà thì giống hệt nhà , chỉ còn trơ một bộ khung.

 

Nàng xót xa ôm lấy đỡ đầu, khẽ khàng an ủi: Không , chỉ cần còn mạng, thứ đều sẽ trở .

 

Sau khi hai buông , Đỗ Nhược chợt nhận trong nhà dường như chỉ một đỡ đầu, bèn hỏi: Cha ? Sao thấy bóng dáng ?

 

Mạnh thị tiếp tục bận rộn với công việc trong tay, đáp lời: Cha con sáng sớm tìm trấn trưởng để bẩm báo tình hình trong thôn , đến bây giờ vẫn thấy về.

 

Đỗ Nhược vội vàng tiến lên giúp đỡ đầu cùng thu dọn đồ đạc, trong lòng khỏi lo lắng cho cha đỡ đầu.

 

Lúc , tình hình ở trấn rốt cuộc ai , chỉ mong thể bình an vô sự, sớm ngày trở về.

 

Đỗ Nhược rời nhà, chỉ với hai nàng dâu rằng nàng đến bên đỡ đầu, vì Sở Vân Chu cũng nhanh chóng tìm đến.

 

Giúp Mạnh thị dọn dẹp một căn phòng, để hai ông bà thể an qua ngày trong hai hôm tới.

 

Sở Vân Chu thấy thê tử bận rộn cả ngày, bèn : Nương tử, nàng về ! Ta giúp dọn dẹp sân viện sạch sẽ, sẽ về ngay thôi.

 

Đỗ Nhược cũng vô cùng mệt mỏi, một ngày một đêm chợp mắt, dù là cường tráng cũng chịu nổi.

 

Rồi : Chúng về nhà , đợi nghỉ ngơi xong xuôi đến.

 

Mạnh thị cũng : Các con về , tiên hãy nghĩ cách dựng một cái lán mà ở tạm, đợi cha con về, xem rốt cuộc tình hình là thế nào.

 

Trên đường về nhà, họ gặp Triệu Tiểu Tứ đang đường tới nhà họ: Tam ca, tẩu tử, hai chứ!

 

Sở Vân Chu đáp: Không . Nhà các thế nào ?

 

Triệu Tiểu Tứ khổ: Thì còn thể thế nào nữa chứ, nhà cửa đều sập , lương thực cũng kịp lấy .

 

Sở Vân Chu vỗ vai : Không , chúng kiếm nhiều tiền hơn, sẽ xây cho nhà một căn nhà lớn.

 

Vâng, lời Tam ca. Xác nhận bọn họ đều , nhà họ Triệu liền trở về.

 

Sở Vân Chu và về đến nhà, Tiền thị nấu xong một nồi cháo: Con dâu lão Tam, mau đến ăn no bụng , phòng ngủ một lát.

 

Đỗ Nhược cũng tỏ mạnh mẽ, nàng quả thật buồn ngủ, uống xong cháo, lập tức cảm thấy sức lực.

 

Màn đêm buông xuống, trong phòng yên tĩnh, các nữ nhân ngủ một phòng, các nam nhân thì trải chiếu đất.

Mèo con Kute

 

 

Loading...