Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 160: Không Muốn Rời Đi
Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:36:35
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trưởng thôn và lí chính từ trấn trở về, sắc mặt đều nặng nề, trong lòng như một tảng đá lớn đè nén, đè nặng đến mức họ khó thở.
Sáng nay họ đến trấn mới , địa long trở chỉ riêng thôn của họ chịu tổn thất nặng nề, thậm chí hơn hai mươi thôn làng của cả Ngọc Sơn trấn đều chịu mức độ tai họa tương tự, các thôn khác còn ít chôn vùi do lở đất.
Trưởng thôn và lí chính các thôn đều tụ tập cửa nhà trấn trưởng, tìm kiếm một cách giải quyết.
Thế nhưng họ khổ sở đợi chờ cả ngày cũng gặp trấn trưởng, đó chỉ một quản sự với họ, là trấn trưởng đến huyện thành để bẩm báo tai ương ở đây lên phủ nha, đường núi hiểm trở, khi nào mới thể trở về.
quản sự đó còn , vì tai dân quá nhiều, việc bọn họ nhận lương thực cứu trợ vẫn là một ẩn , yêu cầu họ chuẩn tâm lí.
Trấn trưởng huyện thành họ , nhưng việc tự tìm cách lấp đầy bụng chắc chắn là thật.
Đối với những thôn dân thích ở nơi khác thể nương tựa, thể chọn đến nhà thích để tìm sự giúp đỡ; còn đối với những thích để dựa dẫm, thì chỉ thể chọn rời bỏ quê hương, tìm một nơi trú mới.
Sau đại tai ắt sẽ đại dịch xảy , vì ở đều do bọn họ tự do quyết định.
Khi trưởng thôn và những khác vẫn còn ở trấn, thấy nhiều vội vã mang theo gia sản rời bỏ quê hương.
Sau khi trưởng thôn về thôn, liền triệu tập thôn dân ngay trong đêm, báo cho họ tin tức chẳng lành , ở đều do bọn họ tự quyết định, chỉ là chuyện địa long trở một thì thể thứ hai, trong chốc lát lòng hoang mang.
Ngủ đến nửa đêm, Đỗ Nhược một trận tiếng nức nở đ.á.n.h thức, dậy gian ngoài, liền thấy là công phụ bọn họ đang chuyện.
Ta cũng , dù c.h.ế.t, cũng c.h.ế.t ở đây. Tiền thị lau nước mắt, mặc cho cha của các con và mấy con trai hết lời khuyên giải, nàng cũng rời khỏi quê hương.
Sở Vân Chu : Xe đến núi ắt đường, chúng tìm một nơi để an cư lập nghiệp, mẫu nếu xem, mấy chúng liền cùng .
Còn nữa, trong thôn c.h.ế.t nhiều gia cầm súc vật như , trời nóng qua vài ngày sẽ thối rữa, đến lúc đó mắc bệnh dịch thì ai cũng cứu chúng . Sở Vân Chu tiếp tục chuyện hù dọa lão mẫu.
Sở lão đầu chút chần chừ : Tai dân đến vài vạn, quan phủ chắc chắn sẽ quản chúng , cho nên chúng chỉ thể tự tìm đường sống.
Từ cuộc trò chuyện của bọn họ, Đỗ Nhược nguyên nhân, thì là quan phủ gì, để bọn họ tự tìm đường sống, đây chính là , các nàng thể lánh nạn.
nương, đều trưởng thôn , ở đây chừng sẽ bệnh dịch xảy , nếu mắc bệnh đó thì chính là cái c.h.ế.t, nhà chúng còn mấy đứa trẻ nếu rời thì còn thể gì?
Trưởng thôn còn , con địa long đó còn khả năng trở ở đây, nếu đúng là như , về chúng còn vận may như thế mà thoát ?
Hắn vốn dĩ chỉ là thuận miệng , khuyên lão mẫu đồng ý rời khỏi đây, nhưng vạn vạn ngờ, lời dứt, tiếng động quen thuộc đó truyền đến, đất một trận tiếng ầm ầm chính là điềm báo của một điềm gở nào đó.
Sở Vân Xuyên lập tức đại kinh thất sắc, mạnh mẽ kinh hô thành tiếng: Mau chạy! Nhanh lên, địa long thể trở .
Sở lão đầu dậy, kéo lão thê vội vàng chạy ngoài.
Tiền thị cũng lớn tiếng hô: Mau gọi lão Tứ dậy, còn Quế Hoa bọn họ.
Sở Vân Chu : Yên tâm, còn chúng ở đây.
Lúc , giường đang ngủ say, Lý Quế Hoa và những khác cũng đều tiếng động đột ngột dọa tỉnh , trong lúc hoảng loạn, giày cũng kịp mang, chỉ là ôm chặt đứa trẻ trong lòng, hoảng hốt chọn đường chạy ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-160-khong-muon-roi-di.html.]
Đỗ Nhược cũng trận thế một phen dọa sợ đủ , xoay liền chạy về ôm lấy một đứa trẻ đang ngủ say, cũng màng những thứ khác, ba chân bốn cẳng liền theo chạy ngoài.
Ngay lúc Sở Vân Chu vội vàng gọi tiểu thê tử của cùng chạy trốn, đúng lúc thấy nàng ôm Đại Bảo cũng chạy , vội vàng nhanh chân tiến lên, nhanh chóng đón lấy Đại Bảo, một bên thúc giục: Đại Bảo cho , nàng mau ngoài .
Được. Nàng hộ tống Chu Hồng Anh ôm Nhị Bảo cùng chạy ngoài.
Đỗ Nhược trong lòng rõ ràng, đây rõ ràng chính là dư chấn ập đến, xem , nơi quả thật nên tiếp tục ở nữa, nếu mưa, núi chắc chắn sẽ lở đất xảy , cả nhà các nàng nhanh chóng rời khỏi đây.
Bọn họ một hàng lảo đảo chạy khỏi nhà, kinh hồn định mà bò lên sườn dốc phía nhà, từng từng mặt đều đầy vẻ kinh hãi và bất an, tiếp theo nên về …
Tiền thị lóc gào thét rằng ngày thể sống nổi nữa, ông trời cho bọn họ đường sống, ích gì, nếu thật sự ông trời thì sẽ xảy chuyện như .
May mắn là dư chấn chuyện gì nghiêm trọng hơn xảy , ở bên ngoài đợi nửa canh giờ hơn, khi động tĩnh nữa, bọn họ mới về nhà.
Lần các nàng đều dám ngủ trong phòng, mang chiếu cói sân, trải chiếu ngủ đất.
Có muỗi bay qua bay , nhất thời nửa khắc cũng ngủ , mặt trăng trời đều gì.
Nghe thấy công công còn đang an ủi bà bà, Đỗ Nhược nghĩ, công phụ ở đây kết hôn sinh con đến ôm cháu, đột nhiên rời , bọn họ đương nhiên nỡ.
Lại còn nữa, bọn họ đối với những nơi ngoài Thanh Sơn thôn thể đều xa lạ, cảm thấy bất an cũng là bình thường.
Đỗ Nhược nghĩ nàng ở đây, bất kể , các nàng đều thể vượt qua khó khăn .
Sở Vân Chu còn đang ở cửa lớn hóng mát, Đỗ Nhược đến phía , nhẹ nhàng kéo tay áo hiệu theo .
Sở Vân Chu hiểu ý, theo nàng nhà , Đỗ Nhược lúc mới ở bên tai vài câu nhỏ nhẹ.
Gia đình đối mặt với lựa chọn trọng đại nhất thời nửa khắc quyết định , ngoài vấn đề bạc, nhà bọn họ bây giờ thiếu bạc.
Cho nên nàng nhân cơ hội với Sở Vân Chu, những thỏi bạc đất đó đào giấu , khiến với cha , nhà bọn họ thiếu bạc, chỉ cần tin tưởng cả nhà bọn họ cùng rời .
Sở Vân Chu đều suýt quên mất căn nhà của bọn họ còn một khoản bạc lớn, những thỏi bạc , cả nhà bọn họ mà thể sống .
Mèo con Kute
nhớ một chuyện, nhiều bạc như thê tử thể giấu , mặc dù lời , nhưng dám hỏi.
Ánh mắt rơi khuôn mặt tiểu thê tử, thấy ánh mắt kiên định của nàng, Sở Vân Chu gật đầu: Ta với cha .
Sau khi Sở Vân Chu rời , Đỗ Nhược xuống, lặng lẽ ngọn núi lớn ẩn hiện ở đằng xa.
Ở nơi sâu thẳm của ngọn núi lớn gì cũng tiện, tại đến một nơi hơn mà sống.
Sau khi Sở Vân Chu về viện, liền với cha rằng bọn họ thiếu bạc, còn về bao nhiêu , để bọn họ yên tâm, cả nhà tìm một nơi an cư lạc nghiệp tuyệt đối vấn đề gì.
Lý Quế Hoa và Chu Hồng Anh đều đang lo lắng cho cha , nhà thoát khỏi kiếp nạn .
Sau khi các nàng quyết định lánh nạn, họ liền ngay trong đêm đều về nhà đẻ, bất kể thế nào, các nàng cũng gặp cha một , nhất là các nàng thể cùng .