Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 162: Cùng nhau rời đi
Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:36:38
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi hai lão đầu đấu khẩu, mấy vãn bối liếc , đều dám lên tiếng, đó liền dắt ngựa và la, trật tự rời .
Trên xe la của nhà họ Triệu chất đầy gia tài một xe, để la bớt nặng nề hơn, ai xe la.
Tiểu nhà họ Triệu nội tâm, bình thường cũng thích ngoài, hôm nay thấy nhiều như , sợ đến mức cúi đầu sát bên cạnh .
Tiền thị và của Triệu Tiểu Tứ là Lý thị tuổi tác tương đương tự nhiên tiếng chung, hai vị lão thái thái nhỏ nhắn nắm tay , ở phía nhất của đoàn .
Lúc , Đại Bảo xe ngựa một đôi mắt lớn đảo qua đảo , vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi: Cha, Thiết Căn là ai ? Người con ?
Sở Vân Hà lời con trai , lòng siết chặt, vội vàng vươn một bàn tay lớn, nhanh như chớp bịt miệng con trai .
Đồng thời hạ thấp giọng, khẽ một cách nghiêm túc: Tiểu tử con, con đừng bậy nữa, trời nóng thế , nhiều lát nữa khát nước sẽ nước cho con uống .
Còn dặn dò hai đứa nhỏ bên cạnh: Các con cũng vững , đừng mà ngã khỏi xe ngựa đấy.
Sở Vân Bạch ở một bên : Đại ca, sẽ trông chừng bọn chúng cho .
Sở Vân Bạch từ khi nào trèo lên xe ngựa, tự nguyện giúp trông ba đứa cháu nhỏ.
Sở Vân Xuyên dắt ngựa, con đường vững vàng.
Đoàn bọn họ đều ở phía nhất, Đỗ Nhược và Sở Vân Chu thì ngay phía , đôi vợ chồng trẻ chầm chậm tiến về phía , thì thầm những lời chỉ đối phương mới rõ.
Ôi chao, thì cha chúng còn cái tiểu danh là Thiết Căn ư! Ta thật sự là đầu tiên đấy. Đỗ Nhược khẽ che miệng, tai Sở Vân Chu.
Tiếp đó đầu Sở Vân Chu, nhỏ giọng hỏi: Vân Chu ca, tiểu danh của là gì ?
Sở Vân Chu khẽ mím môi, từ từ đáp : Cứ gọi là Sở gia lão tam thôi, cha chúng học thức, hồi nhỏ chúng đều tên, cha đều gọi chúng là lão đại, lão nhị, lão tam như .
Đỗ Nhược xong, nghi hoặc hỏi: Tên hiện tại của các là ai đặt, ?
Sở Vân Chu lắc đầu: Không , một cha thuê cho khác về, liền đặt đại danh cho ba chúng , chúng liền tên.
Sao là ba , Tiểu Bạch ! Đỗ Nhược nghi hoặc hỏi.
Sở Vân Chu đáp: Lúc đó lão tứ còn đời! Lão tứ khi sinh đặc biệt trắng, lão tứ trắng hơn cả mấy chúng khi sinh , nên đặt tên là Vân Bạch.
Đỗ Nhược thầm nghĩ, May mà đặt tên là Bạch Vân.
Tiếp đó hỏi: Đại Bảo bọn chúng đại danh?
Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo ? Nghe là mấy đứa trẻ phúc khí . Sở Vân Chu hỏi ngược .
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ: Lúc nhỏ gọi như quả thực là , nhưng lớn mà cứ Bảo Bảo thì kỳ lạ.
Mèo con Kute
Sở Vân Chu nghĩ nghĩ, hình như đúng là như .
Bọn họ khỏi Ngọc Sơn Trấn liền lên quan đạo, suốt đường họ gặp ít lánh nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-162-cung-nhau-roi-di.html.]
Bởi vì họ xe ngựa và xe la, những lánh nạn đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ ngắm họ, để thoát khỏi những ánh mắt như , thế là tốc độ của họ cũng khỏi nhanh hơn vài phần.
Mà giờ khắc , mấy miệng ăn của đại phòng Sở gia tiến Võ An huyện thành.
Lúc họ rời nhà, vì chỉ mang theo vài ba cái bọc nhỏ, nên đặc biệt nhanh, khi nạn dân đều còn rời khỏi phạm vi Ngọc Sơn Trấn, cả nhà họ đến huyện thành .
Mấy ngày nay họ đều từng tắm rửa chải chuốt cẩn thận, đến nỗi giờ đây trang phục của cả nhà trông vô cùng t.h.ả.m hại, phố thấy họ đều tránh xa.
Thoạt qua, y như những kẻ ăn mày xin ăn bên đường .
Cả nhà họ ngừng nghỉ chạy khi trời tối hẳn, thuận lợi tiến cổng thành, đó liền một mạch tìm kiếm đến thư viện lớn nhất huyện thành.
Khi họ cuối cùng cũng đến nơi thư viện, phát hiện cánh cửa lớn đóng chặt.
Thấy , Sở Vân Quỳ vội vàng bước nhanh tới, vươn tay đập mạnh cánh cửa dày nặng đó.
Chẳng bao lâu , quản sự của thư viện chậm rãi mở cửa, thấy ở cửa là mấy ăn mặc rách rưới, đầu bù tóc rối như , mặt lập tức lộ vẻ chán ghét, hai lời liền vội vã xua đuổi họ nhanh chóng rời .
Đi , ăn mày ở , đây là thư viện, nơi đám các ngươi xin ăn, mau đến nơi khác mà xin ăn .
Nói xong, liền bộ đóng cánh cửa lớn đó , sợ rằng những kẻ ăn mày sẽ xông thư viện.
Ngay lúc , Sở Vân Quỳ mắt nhanh tay lẹ, chợt một tay giữ chặt cánh cửa sắp đóng ,
Sau đó vội vàng : Mong quản sự đừng hiểu lầm, chúng tuyệt đối cố ý đến gây rối ăn mày, chuyến chúng đến là để nương tựa trong nhà.
Cùng lúc đó, Sở Tối Thời vẫn luôn im lặng một bên, cũng nhanh chóng phản ứng, y cẩn thận từng chút dùng ngón tay chải mượt mái tóc rối của , tiếp đó cũng bước nhanh hai bước lên phía , rõ ràng mục đích chuyến của họ.
Chúng là nhà của học tử trong thư viện , nhi tử của tên là Sở Vân Hải, đang học ở thư viện .
Quản sự là quen Sở Vân Hải, từng Sở Vân Hải mời vài chén thiêu tửu, thế nên hỏi: Vậy cớ các ngươi ăn vận thế ?
Sở Tối Thời thấy quản sự hỏi , lập tức trút hết nỗi lòng.
Mới hai hôm , thôn chúng gặp một tai ương ập đến bất ngờ, vạn phần bất đắc dĩ, chúng đành tới đây nương nhờ nhị nhi tử, mong quản sự nể tình, tay giúp đỡ, giúp chúng gọi , để chúng gặp nhị nhi tử.
Cả gia đình họ, khi còn hy vọng cứu trợ, là những đầu tiên rời khỏi Thanh Sơn thôn, mang theo hành lý cồng kềnh, nên khi chạy tới đây, đường hầu như gặp nạn dân.
Nạn dân ở huyện thành lúc còn nhiều, vì thế hầu như ai chuyện địa long phiên xảy ở Ngọc Sơn trấn, dù cảm nhận đất rung núi chuyển, nhưng vì tin tức bế tắc, họ cũng xảy chuyện gì.
Nghe Sở Tối Thời quê nhà gặp tai ương, quản sự kinh ngạc hỏi: Quê hương ngươi ở trấn nào?
Tiếp đó, cả nhà đại phòng liền ồn ào kể lể, kể những chuyện xảy ở quê nhà cho quản sự .
Quản sự xong tiếc nuối : Thiên tai nhân họa khó tránh khỏi, các ngươi chờ chút, gọi cho. Rồi liền hậu viện giúp gọi .
Tại sân viện nơi các học tử thư viện ở, quản sự đến với Sở Vân Hải rằng nhà của y đến, Sở Vân Hải xong kinh hô thành tiếng: Ngươi gì? Phụ mẫu đến ư?
Quản sự định giải thích rõ ràng hơn với y, thì thấy Sở Vân Hải vội vã rời . Hắn nguyên tường tận tình hình cho Sở Vân Hải, nhưng nào ngờ Sở Vân Hải hành động quá nhanh, thoáng chốc biến mất khỏi sân viện.