Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:36:44
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tống biệt

 

Đỗ Nhược và khi xong, mang những món ăn vặt định mang theo đường lên xe ngựa.

 

Phần ăn sáng tách riêng, mỗi nhà một phần, trông xe cũng một phần, còn các nàng mang về phòng, đợi ngủ dậy thì ăn.

 

Các nàng trở về phòng nghỉ ngơi một lúc. Đỗ Nhược nhân lúc nhà xí còn tranh thủ gian tắm rửa sơ qua, nếu mùi dầu khói quá nồng, hai ngày mới tắm rửa, nàng thật chịu nổi.

 

Đợi thức giấc, họ bắt đầu dùng bữa.

 

Hai chị em dâu Lý Quế Hoa thấy bữa sáng chuẩn xong xuôi, ngượng ngùng : Sáng nay chúng chẳng gì cả, bữa trưa cứ giao cho chúng .

 

Chu Hồng Anh cũng gật đầu, hai ngày nay nàng chẳng gì, trong lòng thật sự áy náy, đến mức ăn cơm cũng dám ăn nhiều.

 

Mọi khi ăn no nê thì bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn khởi hành.

 

Trời hửng sáng, họ tập trung một chỗ, điểm xong, liền gọi chủ quán mở cửa.

 

Cửa khách sạn mở, Lý Phú Quý và trưởng thôn Mạnh thị đợi sẵn ở cửa khách sạn.

 

Nương, đến đây? Đỗ Nhược chút kinh ngạc, đầu tiên bước tới nắm tay nuôi.

 

Mạnh thị mặt đầy vẻ nặng trĩu, vành mắt đỏ hoe. Đứa con gái mới nhận bao lâu mà nay chia xa, còn thể gặp .

 

Con gái, các con thật sự rời , còn cách nào khác ?

 

Đỗ Nhược lắc đầu, tỏ ý quả thật nghĩ cách nào.

 

Nàng an ủi: Nương, đừng lo lắng, chừng chúng con đổi sang nơi khác sống, đến lúc đó cuộc sống sẽ hơn.

 

Mạnh thị gật đầu: Nương cũng mong các con tìm một nơi để an cư lạc nghiệp.

 

Trưởng thôn bước tới, đưa túi lương thực đang ôm trong lòng cho Sở Vân Xuyên: Đây là ít lương thực, các con mang theo ăn đường.

 

Sở Vân Chu cha , vợ, nên nhận .

 

Tiền thị cũng khó xử : Giờ lương thực cũng khó mua, các mang về !

 

Lý Phú Quý : Thím, đây là quà chúng con tặng , các mang theo cũng thể cầm cự thêm vài ngày.

 

Một túi gạo năm mươi cân, nấu cháo uống ít nhất cũng ăn hơn mười ngày.

 

Đỗ Nhược nghĩ, họ mang đến đây thể mang về , bèn : Đây là tâm ý của cha tẩu, chúng cứ nhận !

 

Lý Phú Quý đưa thêm hai miếng thịt muối, một gói muối và đường: Những thứ đường khó mua, các mang theo.

 

Cuối cùng từ chối nữa, họ đành nhận lấy.

 

Những còn đều về phía xe ngựa, Đỗ Nhược cùng gia đình nuôi thêm vài lời tâm tình.

 

Cha, nương, đại ca, đợi chúng con đến nơi sẽ thư cho , đến lúc đó bên chuyện gì thì cứ tìm chúng con.

 

Được, , các con đường cẩn thận. Mạnh thị lau nước mắt nơi khóe mi, từ trong lòng móc một chiếc khăn tay, bên trong hình như còn bọc thứ gì đó, đưa cho Đỗ Nhược .

 

Đây là chút bạc nương cho con, con giữ kỹ.

 

Đỗ Nhược vội vàng từ chối: Cái , chúng con với lão Tam tiền, cần lo lắng.

 

mà, các con an cư cũng tốn ít bạc. Số bạc Mạnh thị cho cũng nhiều, đây là tấm lòng của nàng.

 

Đỗ Nhược quả thật thể lấy bạc của nuôi, nếu họ chạy nạn, chính nàng lấy bạc hiếu kính họ mới đúng.

 

Nàng kiên quyết : Cái con thể nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-168.html.]

 

Lý Phú Quý thấy phố qua tấp nập, sợ khác thấy, đến lúc đó để ý đến tiểu , bèn : Nương, cứ lời tiểu .

 

Rồi : Muội tử, cơ hội nhất định về thăm.

 

Vâng, chúng con sẽ về. Nhìn xe ngựa dừng ở ngã tư đường, nỡ vẫy tay từ biệt họ.

 

Lúc , từ các ngóc ngách của huyện thành, ít lục tục tụ tập về con đường lớn rộng rãi.

 

Trông dáng vẻ , tất cả đều mang trong lòng tâm trạng cấp bách, một lòng khỏi thành.

 

Nếu chậm trễ thêm một chút thời gian nữa, đợi những phía cũng nối tiếp đến, thì đến lúc đó, chỉ riêng việc xếp hàng chờ khỏi thành, e rằng cũng mất một thời gian khá dài.

 

Xe lừa và xe ngựa nối tiếp chầm chậm tiến về phía , mấy đứa trẻ đều xe ngựa.

Mèo con Kute

 

Đi một lúc, Đỗ Nhược đầu , mấy bóng ở cửa khách sạn cũng dần trở nên mờ ảo và nhỏ bé.

 

Đoàn của họ cuối cùng đến cổng thành Đông uy nghiêm. Con đường khá thuận lợi, gặp bất kỳ sự cố nào.

 

Hai chiếc xe xếp hàng, họ đưa hộ tịch cho quan binh kiểm tra xong, quan binh liền chút do dự trực tiếp cho họ qua.

 

Nhìn những tị nạn say sưa , các quan binh chỉ mong họ nhanh chóng rời , nếu nhiều như mà gây rắc rối gì, thì đến lượt họ giải quyết những phiền phức .

 

Ra khỏi thành, đội ngũ tị nạn dài dằng dặc, thấy điểm cuối, một vạn thì ít nhất cũng mấy ngàn .

 

Mà Sở gia, Triệu gia cũng chỉ là những hạt bụi nhỏ bé đáng kể giữa biển mênh m.ô.n.g .

 

Làn sương mỏng manh thể thấy rõ ràng, trực tiếp ập mặt , khiến cảm thấy khó thở.

 

Đỗ Nhược vì đêm qua ngủ, lúc cơn buồn ngủ như thủy triều mãnh liệt ập đến, nàng thể chống đỡ nữa, chẳng từ lúc nào trèo lên xe ngựa, cuộn tròn trong chiếc xe ngựa xóc nảy, dần chìm giấc mộng.

 

Lòng nàng đầy hối hận, tự trách tìm cớ nào đó ở trong thành để lấy chiếc xe ngựa trong gian ?

 

Nếu , thể nhanh hơn, đến mức cùng những tị nạn như bây giờ.

 

Đám tị nạn cuồn cuộn như thủy triều, trong đó thiếu những bóng dáng vội vàng và tò mò.

 

Trương thị kìm nhón chân, cố gắng về phía , ánh mắt đầy nghi hoặc.

 

Nàng lẩm bẩm trong miệng: Cha nương, hình như đó là gia đình Nhị thúc, xem .

 

Hai ngày nay Trương thị bộ đến mức chân phồng rộp, lúc thấy phía xe ngựa, lòng nàng bay lên chiếc xe đó.

 

Nhìn kỹ , hóa là gia đình của nhị phòng, nàng đột nhiên chút kích động.

 

Nàng chớp mắt chằm chằm chiếc xe ngựa đó, nếu thể xe ngựa thì mấy. Nàng nắm chặt túi hành lý trong tay, ngón tay vô thức dùng sức, lòng đầy ghen tị và đố kỵ, cảm xúc phức tạp như dây leo lan tràn trong đáy lòng.

 

Tại nhị phòng xe ngựa mà họ , đây đại phòng sống khá giả hơn nhị phòng nhiều, khi nào thì thứ đảo ngược như .

 

Gia đình đại phòng họ Sở cũng đang ở trong đám đông hỗn loạn , nhưng họ trông vẻ t.h.ả.m hại hơn, mỗi cõng một bọc nhỏ, lương thực cũng nhiều, bạc cũng cầm cự bao lâu.

 

Họ xe ngựa để , chăm sóc ba đứa trẻ thơ dại, hành động tự nhiên chậm chạp hơn nhiều so với những khác. Chiếc xe ngựa nhanh chóng lên phía đoàn .

 

Sở Vân Khuê mắng Trương thị: Mỗi nàng mắt tinh, nàng nghĩ khác thấy .

 

Trong đám đông xe ngựa nhiều, lúc khỏi thành thấy , chẳng qua còn nhớ hai nhà đoạn tuyệt quan hệ, mấy Sở Vân Chu ở đó, tự đưa đầu đến chịu đòn, nên vẫn luôn gì.

 

Những đứa trẻ bám chặt vạt áo cha , trong mắt đầy sợ hãi và bất an. Nghe xe ngựa, Kim Bảo liền : Nương, con đau chân, nổi nữa.

 

Lưu thị cháu trai mệt, lập tức mắng: Trương thị, cháu nội của mệt , ngươi mau cõng nó lên .

 

Trương thị chân cũng đau, thương con trai , nàng chỉ đành xổm xuống cõng nó lên lưng.

 

 

Loading...