Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 187: Bán con gái
Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:37:03
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài cổng thành, Sở Vân Khuê mặt đầy ý trở về, bên cạnh còn dẫn theo hai gã đàn ông vạm vỡ.
Cha, Đại Nữu Nhị Nữu ! Còn và các nàng cả ? Y về nơi họ nán , ở đây chỉ một cha y.
Sở Tối Thời cũng lấy lạ, hừ lạnh một tiếng, Không .
Dù cũng chỉ là mấy đàn bà, giờ ăn uống, còn chạy lung tung, lạc mất thì !
Trương thị cùng con trai ăn no mới trở về, về đến nơi thấy phu quân , nàng bước nhanh mấy bước: Cha của các con, thế nào ? Đã tìm chỗ nương ?
Sở Vân Khuê thở dài một tiếng: Đến muộn , việc đều khác tìm hết ?
Không ! Trương thị khẽ an ủi, may mà mỗi ngày đều phát cháo thí, tổng sẽ nghĩ cách.
Hai đàn ông thấy bọn họ đang chuyện, nhưng thấy hai đứa bé gái .
Nói là hai đứa bé gái ? Ngươi còn bán bán.
Sở Vân Khuê ồ một tiếng: Bán bán bán.
Cha của các con, Đại Nữu Nhị Nữu ?
Trương thị bán con gái, đầu tiên là ngớ , đó hớn hở mặt mày.
Vừa nãy còn ở đây mà! Để tìm giúp các ngươi.
Các nàng nghĩ rằng bạc thành, nếu bán con gái , chắc chắn thể bán ít bạc.
Sở Tối Thời cũng thấy con trai bán hai đứa cháu gái, nhưng ông đến mí mắt cũng chẳng thèm chớp, hành lý đều mất, con trai út còn đuổi kịp, bọn họ chỉ thể bước .
Một lát , Trương thị và Lưu thị cùng trở về, sắc mặt nghiêm trọng.
Mèo con Kute
Hai đàn ông trực tiếp thẳng họ, Người ! Chẳng lẽ là đang đùa giỡn chúng .
Trương thị sắc mặt khó coi, Không thấy .
Hai đàn ông trực tiếp đá Sở Vân Khuê một cước, Dám đùa giỡn chúng , c.h.ế.t. Sau đó Sở Vân Khuê liền hai đàn ông đ.á.n.h một trận.
Cha của các con, các ngươi đ.á.n.h .
Trương thị la hét lao lên cứu phu quân của , kết quả đá thêm một cước.
Kim Bảo thấy liền oa oa kêu lên: Đừng đ.á.n.h cha .
Lưu thị thấy tình thế , lập tức bịt miệng cháu trai, lỡ như lát nữa bọn họ để mắt đến cháu trai thì .
Sở Vân Khuê trong khoảnh khắc hối hận c.h.ế.t, tại y mà nghĩ đến chuyện bán con gái, nếu trận đòn .
Hai đàn ông đ.á.n.h mệt mới dừng tay, khi rời còn hung hăng đá thêm cho hai vợ chồng mấy cái.
Vừa nãy hai là kẻ mua trẻ con, những tị nạn trong đám đông đều chút lăm le, thấy bọn họ hung hãn như , thu ý nghĩ bán con.
Sở Tối Thời thấy con trai đánh, thể run rẩy ngừng, sắc mặt cũng tái nhợt, bọn họ sa sút đến mức .
Hai chị em Đại Nữu và Nhị Nữu vì sợ bà nội đ.á.n.h nên bỏ chạy, thoát khỏi phận cha ruột bán .
Hai chị em Đại Nữu khi rời khỏi tường thành, thấy rừng núi xa xa thấp thoáng bóng , nghĩ rằng đồ ăn, thế là liền rời ngoảnh đầu .
Trong dịch quán, Sở Vân Chu từ Đại Hắc , đến Phụng Thiên còn cần ba ngày đường.
Tuy nhiên, nếu đến nơi nhậm chức của Giang đại nhân, chậm thì hơn mười ngày, nhanh thì bảy tám ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-187-ban-con-gai.html.]
Mặc dù bọn họ từng ý định mượn ơn nghĩa với Giang phu nhân để mưu cầu báo đáp, nhưng hiện tại vị Giang đại nhân là mối quan hệ duy nhất mà bọn họ thể dựa ở nơi đất khách quê .
Sau một phen suy nghĩ kỹ càng, Sở Vân Chu và những khác cuối cùng vẫn kiên quyết đưa một quyết định quan trọng — đó chính là theo Đại Hắc và đoàn tiếp tục tiến về phía .
Bởi vì chỉ như , khi bọn họ đến đích, lẽ Giang đại nhân thật sự thể tay giúp đỡ, giúp hai gia đình bọn họ thành công an cư tại địa phương, ít nhất là bọn họ sẽ bớt nhiều đường vòng.
Cứ thế, bọn họ liền thể thật sự định cuộc sống tại nơi đó, bắt đầu một cuộc sống mới.
Trong sân dịch quán, ánh nắng gay gắt chiếu rọi xuống, ngựa chuồng ngựa nghỉ ngơi ăn cỏ, mấy cỗ xe ngựa lặng lẽ đậu nắng, xe còn treo đầy những tảng thịt sói tươi.
Hai lão nhân tóc hoa râm họ Sở và họ Triệu, chẳng hề sợ hãi cái nắng hè gay gắt , tay cầm những chiếc lá xanh biếc, ngừng vẫy vẫy, cố gắng xua đuổi những con ruồi nhặng mệt mỏi, điên cuồng bu thịt sói.
Còn một bên khác, Đỗ Nhược đang nghĩ ăn một bữa mỹ vị món ngon, nhưng cảm thấy nghi ngờ về các món ăn của dịch quán.
Thế là, các nàng quyết định tự tay , nấu cho một bữa thật ngon để bồi bổ.
Bên Giang phu nhân hào phóng bao trọn tiền phòng, các nàng bày tỏ tấm lòng của , khi tự nấu ăn cũng sẽ mời cả đoàn của họ.
Hơn nữa Giang phu nhân còn đang ở cữ, đây là lúc cần dinh dưỡng nhất, nàng cảm thấy vị Giang phu nhân hợp nhãn nàng, nghĩ rằng kết giao với nàng nhất định hại.
Đỗ Nhược một rời khỏi dịch quán, về phía ngôi làng gần đó.
Chẳng mấy chốc, nàng hớn hở trở về, trong tay xách hai con gà mái già mập mạp, cùng mấy con cá tươi sống đang quẫy đạp.
Trở về dịch quán, nàng lập tức bận rộn, gọi mấy đàn ông trong nhà đến giúp g.i.ế.c gà cá.
Sở Vân Chu thấy những thứ trong sân, chút ngớ , y mới trông chừng thê tử một lát, nàng lén lút ngoài, hơn nữa còn đưa y theo.
Thê tử, những thứ đều do nàng mua về ? Sao nàng gọi , một ngoài ?
Vậy xem, còn thể nhặt ? Ta lớn thế , ngoài thể lạc .
Đỗ Nhược cảm thấy dạo vấn đề của đàn ông ngày càng nhiều, chẳng lẽ bắt đầu nghi ngờ , nàng nghĩ nghĩ, hẳn gì đáng để nghi ngờ.
Nàng tỏ vẻ vui đưa con d.a.o bếp sắc bén trong tay nặng nề đặt tay y, miệng lầm bầm: Mau xử lý sạch sẽ những thứ ! Ta nóng chịu nổi , nghỉ ngơi một lát. Chờ các xử lý xong nhớ gọi nhé!
Nói , liền đầu mà về một bên, để một bóng dáng chút mệt mỏi.
Sở Vân Hà thấy Tam vốn chẳng ăn , mới chỉ vài câu chọc Tam giận, khỏi cau mày, vội vàng lên tiếng: Tam chớ lo lắng, ở đây chúng , nhất định sẽ thu xếp thỏa.
Nghe lời , nàng vốn nay khẽ ngừng bước, nhưng đầu , chỉ khẽ đáp: Ừm, thì phiền các . Lát nữa sẽ nấu một bữa thật ngon để thết đãi.
Dứt lời, nàng vội vã bước , rời khỏi nơi .
Triệu Tiểu Tứ, Triệu Tiểu Ngũ và Sở Vân Bạch thấy , gần như cùng lúc đó, mỗi nhanh chóng bắt lấy một con cá đang quẫy đạp, lập tức hành động.
Mà lúc , Sở Vân Chu vẫn ngây tại chỗ, mắt đăm đăm theo bóng lưng Đỗ Nhược xa dần cho đến khi nàng biến mất, như thể cả định trụ.
Ta gì mà nương tử giận chứ!
Tam ca, Tam tẩu xa !
Thấy dáng vẻ của Sở Vân Chu như , Triệu Tiểu Ngũ kìm cất tiếng nhắc nhở.
Lúc , Sở Vân Bạch cẩn thận đến bên cạnh Sở Vân Chu, nhẹ nhàng cầm lấy con d.a.o bếp trong tay y, : Tam ca, nếu nhớ Tam tẩu thì lát nữa xong việc hãy tìm nàng. Chúng vẫn nên xử lý xong đám cá .
Vừa , y thuần thục bắt đầu sát cá trong tay.
Sở Vân Chu nhéo tai lão Tứ một cái: Thằng ranh con, ngươi gì đấy?