Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp, Mang Không Gian Làm Giàu - Chương 202: Dọn dẹp
Cập nhật lúc: 2025-10-23 14:37:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Vân Hà và Sở Vân Xuyên lượt dẫn con cái của ở các đông tây sương phòng, hai lão nhân Tiền thị ở chính phòng, Sở Vân Bạch ở nhĩ phòng cạnh chính phòng.
Tiểu phu phụ Sở Vân Chu như nguyện ở trong viện chính phòng, bốn gian phòng bộ đều thuộc về bọn họ.
Một vài gian phòng ở tiền viện dùng để chứa lương thực, nông cụ, cùng hai thớt ngựa và ba con ngỗng trắng lớn.
Sau khi nhà cửa cuối cùng phân chia xong, Tiền thị lập tức thể hiện mặt quyết đoán của , hai tay chống nạnh, đầy trung khí chỉ huy nhà:
Đừng ngây đó nữa! Mau động tay ! Trước tiên hãy dọn dẹp sạch sẽ từng căn phòng của . Tối nay nhé! Dù thế nào nữa, chúng cũng một nơi yên để ngủ mới !
Nghe lời , mặt Lý thị cũng lộ nụ hân hoan.
Được, chúng cũng về nhà việc đây.
Mặc dù hiện tại nhà họ vẫn còn tạm thời tá túc trong nhà họ Sở, nhưng ngôi nhà hơn nhiều so với nhà cũ của họ.
Bây giờ cả nhà cần phiêu bạt khắp nơi nữa, điều khiến nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cái viện mà họ ở, đương nhiên cũng dọn dẹp thật .
Thím ơi, lát nữa đừng nấu cơm nữa, cứ qua nhà mà ăn. Tiền thị thấy Lý thị sắp rời , vội vàng giữ nàng dùng cơm trưa ở nhà.
Bên nàng còn bếp núc liệu đầy đủ , nhà họ cũng thể mới tới đuổi .
Ai! Tiếng Lý thị từ ngoài cửa vọng .
Mèo con Kute
Lý Quế Hoa và Chu Hồng Anh cũng khó nén nổi vẻ hưng phấn, dời tấm đá xanh che giếng, chuẩn múc nước dọn dẹp nhà cửa.
May mắn là giếng nước bảo vệ , cho dù lâu ngày ai dùng, nước giếng vẫn trong veo thấy đáy.
Đồng thời, các nam nhân trong nhà cũng nhàn rỗi, mà cầm d.a.o chặt củi kéo lên hậu sơn.
Dù trong nhà ngay cả một chút củi cũng , tổng thể để bụng đói mà việc ? Ăn no mới sức việc.
Thế nên bọn họ định chặt ít củi mang về, để dùng nhóm lửa nấu cơm.
Mà ở phía bên , Đại Bảo và hai , thì hớn hở chạy xe ngựa, thả ba con ngỗng lớn nhốt trong lồng từ lâu .
Thế nhưng lúc trong viện đang tiến hành công việc dọn dẹp vô cùng sôi nổi, chỗ cho chúng chơi đùa.
Thế là, ba tiểu gia hỏa đành chạy nhảy tung tăng sân trống trải cổng viện.
Không chỉ , bọn họ còn gánh vác một nhiệm vụ quan trọng — giúp trông coi xe ngựa và xe lừa đỗ bên ngoài, tài sản của hai gia đình đều vẫn còn đó, kịp chuyển nhà.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rải xuống tiểu viện yên tĩnh, Đỗ Nhược một cầm chổi và giẻ lau, bắt đầu chăm chú dọn dẹp cái tiểu thiên địa thuộc về tiểu phu phụ của bọn họ.
Sở Vân Chu khi ngoài từng dặn dò nàng đợi trở về cùng dọn dẹp, nhưng Đỗ Nhược cảm thấy tổng thể nhàn rỗi việc gì chứ! Nhàn rỗi còn bằng dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.
Dù đều bận rộn, cũng sẽ ai đến chỗ nàng, nàng tiên từ trong gian lấy khẩu trang và mũ đội lên, mới cẩn thận từng li từng tí phủi bụi bẩn tường xuống, mặt tường vốn đầy bụi bặm dần lộ bộ mặt vốn của gạch xanh, toát lên vẻ cổ kính và trang nhã.
Hơn nữa còn sạch sẽ, hơn nhiều so với ngôi nhà của Trần gia ở Thanh Sơn thôn.
Tiếp đó, nàng miệt mài dọn dẹp sàn nhà, mỗi phiến đá xanh sự cố gắng của nàng đều trở nên bóng loáng như mới.
Nhìn căn phòng đổi mới, Đỗ Nhược trong lòng nên lời hài lòng bao!
Khí ôn mùa hè khá cao, Đỗ Nhược dọn dẹp một lúc, liền đổ mồ hôi ướt đẫm , nhưng may mắn là nước giếng mát lành để dùng, hắt một ít nhà, nhiệt độ liền hạ xuống ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep-mang-khong-gian-lam-giau/chuong-202-don-dep.html.]
Đỗ Nhược múc từng thùng nước trong, hắt xuống mặt đất, dòng nước nhanh chóng cuốn trôi những vết bẩn và bụi bặm còn sót .
Chỉ trong chốc lát, mặt đất ẩm ướt dần khô làn gió nhẹ, cả căn phòng thể dọn ở.
Chỉ là còn chút tiếc nuối, căn phòng trống rỗng, ngay cả một món đồ gia dụng tươm tất cũng .
Đỗ Nhược âm thầm thở dài một , trong gian của nàng quả thật ít đồ đạc tinh xảo, tiếc là bây giờ lúc lấy dùng.
Không còn cách nào khác, đành nhẫn nại một chút, đợi các nam nhân trở về, bảo họ thành mua một lô đồ đạc về.
Nơi mùa đông chắc hẳn cũng lạnh, đến lúc đó xem họ thích gì, ngủ giường thì mua giường, ngủ sạp thì dựng sạp, dù nàng thì ngủ giường.
Không từ lúc nào, thời gian lặng lẽ trôi qua, thoáng chốc sắp đến giờ nấu cơm trưa.
Đỗ Nhược dẫn đầu thành công việc dọn dẹp nhà cửa, thế là nàng đến cạnh xe ngựa, bắt đầu lục tìm nồi niêu xoong chảo, và bắt tay chuẩn bữa trưa, hôm nay việc đều bận rộn thôi, trưa hai nhà vẫn ăn chung một bữa, nàng nhiều thêm một chút.
Chu Hồng Anh cũng theo giúp đỡ, vì nàng mang thai, chuyện dọn dẹp nhà cửa Tiền thị cho nàng , nàng cũng chỉ lau cửa sổ, việc nặng quả thật chút nào.
Đỗ Nhược cân nhắc chiều nay còn nhiều việc , hơn nữa đông , nàng quyết định đơn giản nấu một bữa cơm lớn — món canh sủi cảo trứng thịt băm, lớn trẻ con đều thích ăn, cũng nhanh.
Nàng thành thạo thái thịt băm, đ.á.n.h tan trứng, từ mảnh đất ngoài sân hái một ít rau dại tươi để rau ăn kèm.
Chỉ trong chốc lát, một nồi canh sủi cảo nóng hổi, thơm lừng nấu xong.
Nồi canh chỉ nguyên liệu phong phú đa dạng, mà hương vị còn tươi ngon, khiến thấy là nhịn thèm ăn.
Chu Hồng Anh: Tam , tài nấu ăn của thì khỏi , chỉ cần vài nguyên liệu tùy tiện qua tay , đều thể biến thành món ăn khiến là nếm thử.
Mặc dù tài nghệ của công nhận, nhưng nhị tẩu khen, nàng vẫn chút ngại ngùng.
Trưa nay cũng thời gian nấu cơm, cứ ăn tạm chút gì đó, tối chúng sẽ một bữa cơm an gia, ăn uống thật thịnh soạn.
Trong lúc Đỗ Nhược , múc hết canh sủi cảo trong nồi , chia thành hai chậu.
Được thôi! Chu Hồng Anh tủm tỉm, gần đây nàng thèm ăn, cái gì cũng ăn, đặc biệt là thịt.
Nhị tẩu, chị cứ gọi nương và ăn cơm ! Cũng cần đợi đến đông đủ, đói thì cứ ăn , ăn no việc.
Chu Hồng Anh : Được, ngay đây.
Rất nhanh, các nữ nhân và hài tử quây quần cùng , bắt đầu thưởng thức món canh sủi cảo thơm ngon.
Lũ trẻ ăn đến mặt mũi đầy canh, tiếng khúc khích vang vọng trong căn phòng dọn dẹp sạch sẽ.
Tam thẩm, món canh sủi cảo ngon quá ạ! Nhị Bảo l.i.ế.m nước canh môi, khen tam thẩm nấu ăn ngon.
Đại Bảo và Tam Bảo bát canh sủi cảo còn sót , lượt đưa bát : A nãi, nương, con ăn nữa.
Đây nghi ngờ gì là sự khẳng định đối với món canh sủi cảo .
Triệu Tiểu Muội hôm nay cũng nhiều lời hơn, Tam tẩu thể dạy món , cũng cho cha nếm thử.
Các nàng đây cũng ăn canh sủi cảo, nhưng đây là đầu tiên nàng ăn hương vị , các nàng còn ăn chung với nhà họ Sở nữa, đến lúc đó tự cũng thể để ăn.
Được thôi! Lần nấu cơm, cứ đến học.
Đỗ Nhược cũng giấu giếm, nếu tài nấu ăn của các nữ nhân trong viện đều trở nên hơn, đến lúc đó nàng cũng là hưởng lợi.